I. ĐẾN ĐỒNG VẮNG SIN
Đi từ Ê-lim đến núi Si-nai, dân Ysơraên dừng tại sa mạc Sin trên đường đến Si-nai. Toàn dân đi từ Ê-lim đến sa mạc Sin (sa mạc này nằm giữa Ê-lim và Si-nai) vào ngày mười lăm tháng hai, tính từ ngày họ ra khỏi Ai-cập. Khi ở trong sa mạc, toàn dân Y-sơ-ra-ên phiền trách Môi-se, A-rôn.
Họ nói với hai ông rằng: “Ước gì chúng tôi chết bởi tay Đức Giê-hô-va trong đất Ai Cập, khi còn ngồi bên nồi thịt và ăn bánh no nê! Nhưng hai ông lại dẫn chúng tôi vào trong hoang mạc nầy để cả đoàn dân phải chết đói”.
Họ nói với hai ông rằng: “Ước gì chúng tôi chết bởi tay Đức Giê-hô-va trong đất Ai Cập, khi còn ngồi bên nồi thịt và ăn bánh no nê! Nhưng hai ông lại dẫn chúng tôi vào trong hoang mạc nầy để cả đoàn dân phải chết đói”.
Chúng ta phải nhớ rằng mục đích của hành trình trong đồng vắng là để thử nghiệm dân Y-sơ-ra-ên (Phục 8:2,16). Vì vậy, suốt hành trình trong đồng vắng chúng ta sẽ thấy những thử nghiệm khác nhau mà Đức Chúa Trời dùng để thử dân Y-sơ-ra-ên. Nơi đồng vắng Sin dân Y-sơ-ra-ên bị thử nghiệm trong vấn đề lương thực.
Chúa sẽ thử chúng ta trong lĩnh vực này. Chúng ta sẽ trải qua những lúc thiếu tài chánh và có lẽ đói nữa. Ước ao của Chúa là sản sinh sự trung tín nơi chúng ta. Ngài muốn chúng ta học biết ơn từ điều nhỏ và trung tín trong điều nhỏ (Luca 19:13). Đức Chúa Trời muốn biết chúng ta có phục vụ Ngài khi bụng chúng ta đói không ?.
II. GIẢI PHÁP CỦA ĐỨC CHÚA TRỜI
Chúa phán với Môi-se trong Xuất 16:4
“Nầy, để thử xem họ có đi theo luật lệ của Ta không. Ta sẽ ban mưa bánh từ trời cho các con và mỗi ngày dân chúng sẽ đi ra lượm phần bánh trong ngày”.
Chúa làm phép lạ để đáp ứng nhu cầu của họ. Ngài khiến ma-na từ trời mưa xuống cho họ. Tuy nhiên, Ngài chỉ ban cho họ phần ăn mỗi ngày. Mục đích là để thử xem họ có bước đi theo luật pháp của Ngài hay không.
Đôi khi, có lẽ một thời gian dài, Đức Chúa Trời chỉ cung ứng những nhu cầu căn bản và giới hạn nguồn tài chánh. Chúng ta nhận mọi thứ chúng ta cần để sống, nhưng không phải mọi thứ chúng ta ước ao. Chúng ta phải học thỏa lòng với những gì Đức Chúa Trời ban cho chúng ta. Có người đã thất bại vì họ không bao giờ thỏa lòng với sự cung ứng của Chúa cho đời sống của họ. Họ muốn chiếc xe tốt hơn hay căn nhà lớn hơn, họ muốn con cái họ được lớn lên gần những hàng xóm tốt hơn. Chúng ta cần chiến thắng sự than phiền, nó ảnh hưởng đến toàn bộ đời sống họ và tiêm nhiễm cho người khác.
III. CÁCH CHIẾN THẮNG SỰ THAN PHIỀN
Để chiến thắng những thử thách về tài chánh, chúng ta phải đóng đinh ham muốn và sở thích của chúng mình để cảm tạ Chúa về bất cứ điều gì Ngài cung ứng cho chúng ta. Sứ đồ Phao-lô nói trong Phi-líp 4:11-13 “Tôi nói vậy không phải do thiếu thốn đâu, vì tôi đã học sống thỏa lòng trong mọi cảnh ngộ. Tôi biết thế nào là thiếu thốn, thế nào là dư dật. Trong mọi nơi, mọi tình huống tôi đã học bí quyết để sống, dù no hay đói, dù dư hay thiếu. Rồi ông nói tiếp “Tôi làm được mọi sự nhờ Đấng ban năng lực cho tôi”
Sự thỏa lòng là phẩm chất thiên thượng, nó không phải là một điều gì đó đến với chúng ta cách tự nhiên. Phao-lô nói “Tôi đã học”, cách để thỏa lòng với cảnh thiếu thốn và dư dật, cách duy nhất để học cách thỏa lòng với cảnh thiếu thốn là trải qua một giai đoạn thiếu thốn. Ê-xê-chi-ên trải qua một thời kỳ trong đó ông chỉ ăn và uống rất ít (Ê-xê-chi-ên 4:9-11). Điều hết sức cần thiết là học cách sống với những gì Đức Chúa Trời ban cho chúng ta. Đôi khi Đức Chúa Trời đổ trên chúng ta sự dư dật và chúng ta phải học cách quản lý sự dư dật mà không phung phí cho chính mình.
Đức Chúa Trời sẽ thử chúng ta về kinh tế. Đây là một trong mười thử thách mà dân Y-sơ-ra-ên thất bại. Nếu chúng ta muốn vượt qua đồng vắng đến xứ hứa và núi Si-ôn, chúng ta phải học cách thỏa lòng với sự cung ứng của Chúa trong mọi lãnh vực của đời sống chúng ta (Dân 14:22-23).