1. Dân Y-sơ-ra-ên lằm bằm với Môi-se nữa:
Dân Y-sơ-ra-ên rời đồng vắng Sin và đi đến Rê-phi-đim, họ đóng trại tại đây.
Tại Rê-phi-đim Chúa thử dân Y-sơ-ra-ên lần nữa, lần này liên quan đến việc thiếu nước. “Từ hoang mạc Sin, theo lệnh của Đức Giê-hô-va, cả hội chúng Y-sơ-ra-ên di chuyển từng chặng, đến đóng trại tại Rê-phi-đim. Ở đây không có nước cho dân chúng uống.” Xuất 17:1
Tại Rê-phi-đim Chúa thử dân Y-sơ-ra-ên lần nữa, lần này liên quan đến việc thiếu nước. “Từ hoang mạc Sin, theo lệnh của Đức Giê-hô-va, cả hội chúng Y-sơ-ra-ên di chuyển từng chặng, đến đóng trại tại Rê-phi-đim. Ở đây không có nước cho dân chúng uống.” Xuất 17:1
Chúa biết nhu cầu sống của dân Y-sơ-ra-ên là cần nước để uống vì họ đang ở trong sa mạc. Ngài cho phép việc thiếu nước xảy ra để thử tấm lòng của họ, thử xem họ có yêu mến Chúa thật lòng hay không? Đức Chúa Trời sẽ dùng nhu cầu sống cần thiết của chúng ta mỗi ngày để kiểm tra xem lòng yêu mến Chúa của chúng ta đến mức độ nào?
Dân chúng chỉ trích Môi-se và thậm chí muốn ném đá ông. “Dân chúng gây chuyện với Môi-se rồi nói: “Hãy cho chúng tôi nước uống.” Môi-se đáp rằng: “Tại sao anh em gây chuyện với tôi? Tại sao anh em dám thử Đức Giê-hô-va?” Nhưng ở đó dân chúng khát nước và họ oán trách Môi-se: “Tại sao ông đem chúng tôi ra khỏi Ai Cập rồi để cho chúng tôi, con cái và đàn súc vật của chúng tôi phải chịu chết khát thế nầy?” Môi-se kêu cầu Đức Giê-hô-va: “Con phải làm gì với dân nầy? Thiếu điều họ ném đá con!” Xuất 17:2-4
Dân Y-sơ-ra-ên muốn quay trở lại Ai-Cập. Họ có tấm lòng vô tín xấu xa và thiếu đức tin. “Ngài phán: “Ta sẽ giấu mặt đi để xem cuối cùng họ sẽ ra sao, vì họ là dòng dõi gian tà, là những đứa con bất trung.” Phục 32:20
Chúng ta cần phải cẩn trọng trong việc nhìn lại thế gian. Vợ Lót đã hóa thành tượng muối bởi vì bà nhìn lại Sô-đôm và Gô-mơ-rơ: “Nhưng vợ của Lót ngoảnh nhìn lại đằng sau nên biến thành một tượng muối.” Sáng 19:26. Bà nhìn lại bởi vì lòng bà vẫn còn hướng về đó. Dân Y-sơ-ra-ên không hướng lòng về xứ hứa bởi vì lòng họ không thật sự rời khỏi Ai-Cập. Suốt cả hành trình trong đồng vắng họ muốn quay về Ai-Cập. Họ luôn so sánh tình trạng hiện tại của họ với lối sống trước đây tại Ai-Cập. Truyền đạo 7:10 cảnh cáo chúng ta về điều này “ Đừng hỏi: “Tại sao ngày trước tốt hơn bây giờ?” Vì hỏi như vậy là chẳng khôn ngoan.”
Chúng ta phải xin Chúa cất đi sự ham mến thế gian khỏi lòng chúng ta để chúng ta không muốn quay về đó.
2. Đi đến hòn đá:
Mục đích của Chúa cho việc thiếu nước là để Môi-se đập vào hòn đá tại Hô-rếp. Môi-se đập vào hòn đá đó trong đức tin và nước chảy ra, đủ cho tất cả dân Y-sơ-ra-ên uống. “Đức Giê-hô-va phán với Môi-se: “Hãy đi trước dân chúng, dẫn theo một số trưởng lão Y-sơ-ra-ên và cầm trong tay cây gậy mà con đã đập dưới sông, rồi đi. Nầy, Ta sẽ đứng trước mặt con, trên tảng đá tại Hô-rếp kia. Con hãy đập tảng đá thì nước từ đó sẽ chảy ra cho dân chúng uống.” Môi-se làm như vậy trước mặt các trưởng lão Y-sơ-ra-ên. Môi-se đặt tên nơi nầy là Ma-sa và Mê-ri-ba, vì dân Y-sơ-ra-ên đã gây chuyện với ông và dám thử Đức Giê-hô-va khi nói: “Đức Giê-hô-va có ở giữa chúng ta không?” Xuất 17:5-7
Môi-se vâng lời Chúa và đi trước dân chúng đến Hô-rếp. Sự vâng lời là điều cần thiết tuyệt đối đối với Cơ đốc nhân. Chúa sử dụng Môi-se nhưng Môi-se phải vâng lời Chúa một cách tuyệt đối. Chúa sử dụng chúng ta là những người nam và nữ trong Hội thánh của Chúa nhưng vấn đề là chúng ta có sẳn lòng vâng theo lời Ngài hay không?