Carol Gordon vừa trải chăn nệm cho giường vừa lau nước mắt bằng mu bàn tay mình trong buổi sáng tháng Tám năm 1980. Đời chị giờ là cả một đống lộn xộn. Khi chị cưới Louis Gordon vào 24 năm trước, chị đã hy vọng có được một ngôi nhà hạnh phúc. Nhưng cái mà chị nhận được là một chuỗi dài vô tận những thất vọng.
Tuần trăng mật thật là một tai nạn, và mối quan hệ của họ xuống dốc nhanh chóng từ đó. Bây giờ họ sống cạnh nhau như hai người lạ lạnh lẽo và hờ hững. Cả ba đứa con của họ cũng cực khổ và bất hạnh. Một đứa đã muốn tự tử. Thậm chí cả tài chính của họ cũng như là bị rủa. Hàng năm trời Louis làm việc nặng nhọc để củng cố công việc sản xuất thịt và giữ cho trang trại của họ hoạt động. Nhưng khi đó thị trường gia súc bị phá sản và anh đã mất tất cả chỉ trong vòng một năm: việc hàng thịt, trang trại và nửa triệu đô-la trong cổ phiếu.
Chỉ còn có một cái mà họ chưa mất đó là giống cỏ Ber-mu-da mà Louis đã ươm giống nơi trại ngựa sau nhà. Anh đã đầu tư vào giống cỏ này vì nó được biết là mọc rậm, lớn nhanh và có bộ rễ cắm sâu. Lẽ ra đó phải là một vụ đầu tư có lợi, những, cũng giống như mọi sự khác trong đời họ, nó cũng thất bại.
Carol bước ra hiên đằng sau. Bên trong trại ngựa, chị dậm chân trên đống bùn bằng gót đôi giày mình. Chưa từng có một ngọn nào của giống cỏ Ber-mu-da đó mọc lên. Không có lấy một ngọn. Có gì sai trật trong chúng ta? Chị băn khoăn tự hỏi, nước mắt chị rơi âm thầm xuống bụi đất. Cuộc hôn nhân của chúng ta là cực khổ, con cái chúng ta bất hạnh, và ta còn mất hết cả tiền. Thậm chí đến cả đất cũng từ chối sinh sản cho chúng ta nữa.
Carol biết rằng phải bằng cách nào đó... ở nơi nào đó chị phải tìm được sự cứu trợ.
"Cả Louis và tôi lớn lên là những người theo chủ nghĩa cơ-đốc khoa học" (là một tà giáo có giáo lý chối bỏ sự tái sanh của con người, dạy tìm lối thoát trong sự tự ru ngủ tâm trí mình - ND xem lại cho chính xác), chị nói, và cũng thật lạ là trong năm đó theo kế hoạch nghiên cứu giáo lý chúng tôi phải đọc sách Tin lành theo Giăng. Trong đó, tại chương 17, tôi tìm thấy Jê-sus nói về chuyện Ngài sẽ đến sống trong các tín đồ.
"Tôi đã luôn luôn được dạy là việc sống cùng Đức Chúa Trời là điều không thể được. Nhưng khi tôi đọc những câu đó tôi hiểu rằng đó là cái mà tôi cần. Tôi cần có Jê-sus ở trong mình. Tôi bắt đầu đi tìm khắp xung quanh xem có ai có thể nói với tôi xem phải làm gì. Vài người bảo tôi về một người nữ cơ-đốc báp tít tên là Ir-ma. Tôi gọi cho chị ta và hẹn gặp. Chị ta đã hướng dẫn tôi cầu nguyện lời cầu nguyện ăn năn của tội nhân. "
"Chẳng hề có tiếng chuông reo mừng, chẳng hề có cảm giác đặc biệt hay tiếng ngỗng kêu (?). Ngày hôm sau tôi thức dậy vẫn với đống nan đề đó, nhưng tôi đã có một sự bình an chưa từng biết, và một bài ca tràn ngập tim tôi." Buổi sáng hôm đó, vẫn còn ngạc nhiên với sự bình an mới gặp và sự băn khoăn phải làm gì tiếp, Carol bật TV lên. Khi chị đang lướt qua các kênh, bỗng có một nhà truyền giảng trẻ nóng cháy đã thu hút sự chú ý của chị. "Sự sống của Đức Chúa Trời ở trong Lời của Ngài!" Anh ta tuyên bố như vậy. Vì sau đó chị phải xuống ăn sáng, chị thấy tự mình có mong muốn nghe thêm về những gì người đó có nói.
Chủ nhật sau chị lại bật lên đúng kênh đó, và chú ý đọc tên. Người hầu việc Chúa đó tên là Kenneth Copeland. Chương trình đó được truyền đi từ Fort Worth bang Texas.
Carol ngạc nhiên, và suy nghĩ, chương trình này được hát đi từ thành phố mà trước đây mình với Louis đã lớn lên. Có thể Má-ma đã từng nghe đến ông ta.
Carol nhấc điện thoại lên và gọi cho mẹ mình ở Fort Worth. "Mẹ có bao giờ nghe đến người có tên là Kenneth Copeland không?"
"Mẹ tôi có nghe đến người có tên là Kenneth Copeland." Carol kể lại. "Còn hơn thế nữa, tôi còn được biết mạ tôi đã quyết định đời mình theo Chúa Jê-sus, đã tiếp nhận báp-tem Đức Thánh Linh và đã trở thành chủ tịch Hội cầu nguyện Fort Worth. Mẹ tôi và những người bạn cầu nguyện của bà đã cầu thay đặc biệt cho tôi và gia đình tôi. Một trong những người bạn cầu nguyện có tên là Vinita Copeland - mẹ của Kenneth Copeland."
Vài tuần sau đó, Carol đến với Hội thánh và tiếp nhận báp-têm Đức Thánh Linh. Nhưng chỉ cho đến tháng sau, khi chị nói chuyện với Vinita qua điện thoại, chị mới bắt đầu hiểu được giá trị thực sự của điều mình đã nhận được.
"Chị có sử dụng ngôn ngữ cầu nguyện hàng ngày không?" - Bà Copeland hỏi.
"Tôi không biết là tôi được dùng" - Carol thốt lên.
"Này, chị có thể được! Tôi cầu nguyện bằng tiếng lạ cho gia đình tôi đã 15 năm rồi."
Carol nghĩ về nhà truyền giảng đầy quyền năng mình thấy trên TV. "Mình thấy cách đó hữu hiệu đó! Mình sẽ cầu nguyện!"
Mặc dù mối quan hệ của Carol với Chúa ngày càng thêm giá trị, mối quan hệ của chị với Louis ngày càng thêm căng thẳng. Chị thường xuyên bị cám dỗ trút cơn giận lại trên anh ta bởi cách sống không có tình của anh. Nhưng thay vào đó, chị làm theo những gì Vinita đã bảo chị làm. Chị cầu nguyện tiếng lạ mỗi một ngày.
Chị cũng cố gắng để Đức Chúa Trời yêu thương Louis qua chị. Chị vẫn cư xử tử tế ngay cả khi mà chị muốn quát lên, và vẫn chăm chú nghe từng lời anh nói.
Đến 10 tháng Ba 1981, bẩy tháng sau khi đời sống Carol được thay đổi, Louis Gordon đối thoại với người vợ mình. "Có cái gì đó đã thay đổi em," anh tuyên bố, "và tôi cũng muốn điều đó. Tôi không thể chịu thêm một ngày nào nữa mà không có Jê-sus là Chúa của mình." Những giọt nước mắt tuôn chảy trên má, Carol quì gối xuống với Louis bên cạnh giường của họ, và hướng dẫn anh đến với Cứu Chúa của mình.
Có gì sai trật trong chúng ta...
Cuộc hôn nhân của chúng ta là cực khổ, con cái chúng ta bất hạnh, và ta còn mất hết cả tiền.
Thậm chí đến cả đất cũng từ chối sinh sản cho chúng ta nữa.
"Ba ngày sau", Louis nhớ lại, "chúng tôi lái xe đến Joplin để nghe Người anh em Copeland truyền giảng. Anh ta tuyên bố là có ai đó được chữa lành khỏi nỗi sầu khổ. Đó như là gánh nặng ngàn cân tuột khỏi vai tôi. Lần đầu tiên trong suốt bao nhiêu năm tôi cảm thấy hạnh phúc, và nồng độ đường trong máu tôi từ mức 400 giảm xuống còn mức bình thường. "Từ đó trở đi quyền năng của Đức Chúa Trời tuôn tràn vào gia đình tôi như thác lũ. Đến cuối tháng Ba, cả hai đứa con tôi: Steve con trai và Jennifer con gái đã tiếp nhận Chúa Jê-sus vào đời mình. Chỉ vài tháng sau, con gái tôi Katherine cũng dâng lòng mình cho Chúa." Đối với Louis và Carol, cuộc sống mới như trỗi dậy ở khắp mọi nơi - trong trái tim họ, trong hôn nhân của họ, trong đến cả con cái họ nữa. Sau đấy, mùa xuân đó, nó lại bùng nổ lên bất ngờ trong một nơi khác nữa.
Louis bước vào chỗ trại ngựa vào một buổi sáng và nhìn thấy những mầm xanh mỏng mảnh nhú lên trên mặt đất. Ber-mu-da? Quì xuống, anh bứt ngọn cỏ và xem nó thật gần. Đó chính là cỏ Ber-mu-da anh đã gieo... tám năm về trước! Sao điều này lại có được? Chẳng có gì trong suốt tám năm, và sau đó là những mầm non này? Bàng hoàng, Louis nhìn vào đám cỏ tưởng như nó sẽ biến mất đi.
Nhưng nó không mất đi. Mà nó tiếp tục lớn lên... và lớn lên... và lớn lên. Đến tháng Sáu nó đã lên cao ngang đầu gối.
Trong những tuần và tháng sau đó, Louis và Carol hạnh phúc như chưa bao giờ họ nghĩ mình sẽ hạnh phúc được như vậy. Sự trầm lặng của họ chuyển thành tiếng cười. Họ chia sẻ lẫn nhau các bí mật và ước mơ. Ngôi nhà họ thật sự thành tổ ấm. Có một điều còn làm hỏng hạnh phúc của họ đó là dù con cái họ đã làm hoà lại với Đức Chúa Trời nhưng chúng còn chưa làm hoà lại với cha mẹ chúng. Những năm đau đớn đã đứng giữa họ như chướng ngại vật. Louis và Carol đã dành thời gian mỗi ngày để cầu nguyện cùng nhau cho chướng ngại vật đó phải đổ xuống. Trong một năm họ đã dành gần 400 giờ cầu nguyện tiếng lạ. "Sự phục hồi của một gia đình cần có thời gian," Carol giải thích. "Chúng tôi cần phải học không chỉ về trận chiến thuộc linh, nhưng cũng phải học cách ăn năn với con chúng tôi về những lỗi lầm của chúng tôi là cha mẹ nữa. Chúa dạy chúng tôi mang phước lành thuộc linh cho chúng nó bằng cách nào. Ngài dạy chúng tôi cầm gươm Thánh Linh bởi đức tin và cắt đứt mọi sự còn dính dáng với kẻ thù. Và hơn hết mọi sự, Ngài đã dạy chúng ta bước đi trong tình yêu thương như thế nào." Louis và Carol chưa bao giờ tưởng tượng nổi trong suốt những giờ riêng tư cầu nguyện và phục vụ cho gia đình họ, là một ngày nào đó họ sẽ sử dụng chính công cụ đó để phục vụ những con người khác với trái tim tan nát - nhưng chính diều đó đã xảy ra. Họ đã kể lại cho bạn bè và người quen về những gì Chúa đang làm trong đời sống họ, lời đó bắt đầu lan rộng. Cuối cùng họ được mời đến chia sẻ câu chuyện của mình cho những đôi lứa đang cần cứu giúp.
Mặc dù hai người còn là mới trong sự hầu việc, Chúa đã ban cho Louis những chỉ dẫn cụ thể cho buổi nhóm đầu tiên đó. Ngài bảo anh cầu nguyện cho sự xức dầu. Rạng rỡ trong sự nôn nóng, Louis kể lại lời đó cho Carol. "Sự xức dầu nào cơ?", chị hỏi. "ồ, anh không biết nữa," Louis đáp. "Nhưng dù sao đi nữa cũng cầu nguyện về cái đó." Tối hôm đó sau khi Louis và Carol chia sẻ lời làm chứng của mình, một vài đôi tiến lên trước nhờ cầu nguyện.
Chẳng mấy chốc họ lại được mời làm chứng tại một nhóm cầu nguyện địa phương.
"Tôi cầu nguyện cho một cô gái công giáo mà những nan đề của cô quá riêng tư đến nỗi tôi phải dẫn cô sang một phòng riêng," Carol nhớ lại. "Khi tôi đang cầu nguyện cho cô, sự cảm thương trỗi dậy trong tôi, và tôi dùng tay ôm lấy cô ta." Đầu gối cô gái trẻ khuỵu lại, và cô sụp xuống trước Carol, là người đang cố gắng giữ cô đứng vững. Cô ta bị yếu mệt chăng? Carol bàng hoàng tự hỏi. Cuối cùng, chị để cô ta xuống và đi tìm Louis.
Louis cũng có vẻ rất bối rối. Những người mà anh cầu nguyện cho cũng đang nằm duỗi thẳng trên sàn. "Chuyện gì xảy ra vậy?" Carol há hốc miệng.
"Anh không biết," Louis đáp với cái nhún vai bí ẩn. "Họ ngã hết cả xuống."
Sau đó một tia sáng loé lên trong mắt anh. "Em có cho rằng," anh hỏi, "đó là sự xức dầu không?" Quả thật đó là sự xức dầu đã đổ xuống đám đông tối đó. Và từ đó trở đi, trong nhiều năm nay cũng sự xức dầu đó đã chữa lành hàng nghìn trái tim tan nát trên khắp lãnh thổ USA thông qua hội truyền giáo Louis và Carol Gordons, mà tên chính xác là Heart Menders Inc. (Liên hợp Phục hồi Những con tim).
Ngày hôm nay, ngoài sự đi lại truyền giáo, anh chị phục vụ với tư cách mục sư phụ tá cho Hội thánh "Hiệp hội đức tin" tại thành phố Oklahoma và họ đã viết ra hai quyển sách.
Bằng cách nào họ tài trợ cho sự phục vụ tốn nhiều chi phí đó của mình?
Trước tiên là do bán cỏ Ber-mu-da nuôi súc vật thế giới, là giống cỏ giàu protein hơn cỏ linh lăng. Nó có hệ thống rễ sâu từ 6 đến 10 feet (1 feet = 0.3048 m), và nó đã chịu được ba mùa đông xứ Nebraska với 20 độ âm mà không bị chết. Một mẫu cỏ đó nuôi được nhiều gia súc hơn tất cả các loại cỏ từng được biết. Khi được kết hợp với cây đậu hoặc đậu lăng nó cho đủ chất dinh dưỡng.
Anh chị Gordon đã gửi cỏ Ber-mu-da đến Nam Phi, Nam Mỹ và Philippin. "Loại cỏ này có thể khôi phục màu xanh xứ Xu-đăng," Louis nói vậy.
Những ngày này cuộc đời của Louis và Carol Gordon được đáp ứng trong mọi lĩnh vực. Sự rủa sả từng ngoan cố theo bước họ đã bị đập tan. Bởi quyền năng cứu chuộc của huyết Chúa Jê-sus và Lời hằng sống của Ngài họ bây giờ bước đi trong miền đất hứa, vui thoả với phước lành của Đức Chúa Trời.
Họ kêu gọi mọi người đến gia nhập với họ.
"Tôi có thể làm chứng không một chút nghi ngờ," Louis nói với một nụ cười chậm rãi, "rằng cỏ ở đây xanh hơn."
Sưu tầm