Ngày 20 tháng 4 năm 1999 - một ngày đã làm thay đổi cuộc sống Sarah Dodrill mãi mãi. Bất cứ ai trong chúng ta khi xem lại cuốn video được quay tự động của căn tin trường trung học Columbine đều sẽ nhìn thấy Sarah. Một đám đông học sinh lao tới bậc thang, cố gắng thoát ra khỏi căn tin. Trong khi không có đứa trẻ nào đi vào căn tin đó nữa thì Sarah lại chạy ào vào.
Cô mặc quần Jean và áo thun trắng, có một nút mở ra nơi cổ áo. Cái áo phồng lên khi cô chạy lại phía cầu thang. Khi cô bước xuống bậc đầu tiên, đầu cô như nổ tung khi nghe một tiếng nổ lớn sau lưng mình.
Chúng ta không thấy cảnh này trong đoạn băng, nhưng vào lúc đó thầy giáo Dave Sanders chạy lên cầu thang phía sau lưng cô. Và rồi ông bị bắn ngay sau đó. Tiếng gào hét của thầy Sanders hối tất cả các học sinh chạy trốn đã cứu thoát Sarah. "Tôi đang ăn trưa trong căn tin thì vài đứa con trai chạy vào, hét lên, "Thầy Sanders đang gào hét mọi người hãy nằm xuống!"" Cô kể lại. Sarah không biết chuyện gì xảy ra cả, chỉ nhanh chóng nghe theo hướng dẫn và chui xuống dưới gầm bàn, nhưng rồi cô nghe mọi người la hét và thấy họ bắt đầu chạy, cô cũng ra khỏi cho nấp dưới gầm bàn và chạy theo, trong khi tiếng súng đang vang rền sau lưng. Khi đến tầng hai, Sarah có hai lựa chọn: cô có thể chạy sang trái để vào phòng hợp xướng, hoặc rẽ phải và vào thư viện. Cô quẹo trái. Đây là một quyết định có thể cứu sống cô.
Điều mà Sarah không biết lúc đó là hai học sinh của trường Columbine, Eric Harris và Dylan Klebold đang tấn công trường học và bắn xối xả, một cảnh tượng chưa từng xảy ra ở đất nước này. Hai người đã làm bị thương rất nhiều người và giết chết 12 học sinh và giáo viên trước khi chĩa súng tự kết liễu đời mình vào ngày định mệnh đó. Gần bốn tiếng đồng hồ, Sarah cùng một số bạn khác trốn trong căn phòng nhỏ kế phòng hợp xướng. Cô kể, "Có khoảng 60 người chen chúc nhau trong căn phòng nhỏ xíu. Tôi bị kẹt trong một góc, và lúc đó rất sợ hãi vì tiếng súng đâu đó ngoài bức tường mà thôi."
Nếu là bạn, bạn sẽ làm sao trong hoàn cảnh khốn đốn như vậy? Còn Sarah, cô ấy cầu nguyện. "Đức tin luôn là một phần quan trọng trong đời sống tôi, và trong ngày đó, tôi cần đức tin hơn bao giờ hết. Tôi cảm thấy Chúa đang hiện diện và kiểm soát mọi việc, tôi cầu nguyện xin Ngài gìn giữ cho. Mặc dù tôi rất sợ, tôi biết rằng nếu có chuyện gì xảy ra với tôi, thì tôi sẽ được về với Chúa khi tôi chết." Ở tuổi 16, đức tin của Sarah còn mạnh mẽ hơn nhiều người lớn nữa. Lúc đó, Sarah không chỉ chăm lo vào sự an toàn của bản thân cô không thôi. Nhưng hình ảnh một trong những người bạn của cô, cũng là học sinh trường Columbine, cứ xuất hiện trong trí của Sarah. "Tôi đã cố gắng nói về Chúa cho cô ấy, nhưng tôi không biết cô ấy đã tin nhận Chúa vào lòng hay chưa nữa; Tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra cho cô ấy sau khi cô ấy chết, nếu cô ấy bị bắn vào ngày hôm đó. Tôi cứ cầu nguyện rằng cô ấy sẽ an toàn và xin Chúa gìn giữ mọi người được an toàn."
Sarah nhận ra một cô gái cũng đang đứng trong đám người đông đúc đến nghẹt thở này. "Tôi biết cô ấy trong một lớp học Kinh thánh. Cô ấy bảo, 'chúng ta cùng cầu nguyện đi,' nhưng bên ngoài tiếng súng vẫn còn, nên chúng tôi tiếp tục im lặng." Bốn tiếng sau, các học sinh nghe có tiếng đập thình thịch. Họ sợ hãi, bởi chẳng biết ai ở bên ngoài cả. Một giọng nói vang lên, "Đây là cảnh sát. Mở cửa ra. Sarah thật sự bị sốc khi nhìn thấy quang cảnh hoang tàn khi cô được đưa ra khỏi toà nhà. "Chúng tôi bắt đầu bước ra, và điều kinh khiếp đã xảy ra cho ngôi trường này. Tất cả cửa sổ tôi đều thấy có vết đạn bắn, kính vỡ khắp nơi. Trần nhà thì đen đúa nham nhở." Khi Sarah và những học sinh khác ra khỏi toà nhà, họ không thể nào dừng mắt nhìn về hướng có thi thể một học sinh bị bắn chết vẫn còn nằm trên lối đi. "Lúc đó tôi mới nhận biết tình hình thật sự đã tồi tệ như thế nào, "Sarah nói nhỏ. Trong vòng năm năm sau đó, Sarah sống với một cuộc sống đầy những hình ảnh đau thương mà cô đã trải qua. Cô bị tác động rất đặc biệt bởi cái chết của Dave Sanders, người huấn luyện môn bóng chày, bóng rổ và chạy ngắn - tất cả những môn thể thao Sarah tham gia trong trường. "Thầy đã cứu rất nhiều người bởi vì thầy cố gắng ở lại đó và bảo đảm chắc rằng tất cả học sinh đều đã ra khỏi căn tin," Sarah nói. "Thầy là một anh hùng, bởi vì thầy quan tâm đến sự an toàn cho tất cả các học sinh của thầy." Tại sao Harris và Klebold lại làm những hành động điên rồ như vậy? Sarah không thể hiểu được, nhưng Sarah biết chắc chắn một điều rằng khi cuộc sống không có Chúa chiếm ngự thì ma quỉ sẽ chiếm lấy đời sống của họ.
Những năm tháng sau đó thực sự khó khăn cho cuộc sống Sarah. Đối với Sarah, trường trung học Columbine giống như một nơi tội ác diễn ra hơn là một trường trung học. "Tôi rất sợ khi nghĩ đến một điều gì đó kinh khiếp sẽ tiếp tục xảy ra tại trường. Tôi luôn có nhiều cơn ác mộng trong suốt thời gian dài." Nhưng Sarah tin rằng chính Chúa đã dẫn dắt cô vượt qua những khó khăn đó, và niềm tin của cô với Chúa đã giữ gìn cô trong suốt những năm tháng khó khăn này. "Chúa đã làm rất nhiều điều kỳ diệu để làm lành vết thương trong lòng tôi," Sarah nói. "Chúa đã đem đến cho tôi niềm vui và sự bình an. Tôi đã thấy nhiều điều kỳ diệu xảy ra sau sự kiện đó. Cô gái mà tôi nghĩ đến và câu nguyện vào ngày hôm đó đã tiếp nhận Chúa làm Cứu Chúa đời sống mình. Khi cái ngày kinh khiếp ấy xảy ra, cô ta đã nhận ra rằng cuộc sống cô thật sự không còn niềm hi vọng nào và cô ta đã bắt đầu đến tham gia vào các lớp học Kinh Thánh. Đức tin mới mẻ của cô thật là một điều kỳ diệu sau cái ngày bi kịch ấy."
Và một điều kỳ diệu nữa mà Sarah đã trải qua là cô dễ dàng cảm thông và chia sẻ được với nhiều người cũng chịu sự đau khổ khi mất mát người thân, khi phải trải qua những hoàn cảnh kinh khiếp hay hãi hùng như chính cô đã từng trải qua. "Bởi vì điều đó xảy ra tại trường của tôi cho nên mọi người hỏi tôi nhiều câu hỏi và lắng nghe điều tôi nói. Và đó là cơ hội để tôi có thể nói về niềm hi vọng vững chắc mà tôi có, dù phải trải qua những lúc khó khăn thử thách như vậy."
Trước ngày 20 tháng 4 năm 1999, Sarah đã muốn trở thành một nhà truyền giáo, và bây giờ cô vẫn ao ước như thế. Ngày hôm nay, cô đang là một sinh viên đại học, nhưng lời giới thiệu về kinh nghiệm và những việc làm của cô đã gần như khiến cô trở thành một nhà truyền giáo từ lâu. "Tôi phải tận dụng hầu hết thời gian mình có để sống cho Đấng Christ khi tôi còn sống trên đất và có cơ hội để nói về Chúa, để bày tỏ tình yêu của Ngài cho người khác, bởi vì tôi không biết họ còn bao lâu để sống, và tôi cũng vậy." Sarah nhớ lại "Vào ngay sau khi cái ngày kinh khiếp ấy xảy ra, tôi đã hỏi mẹ rằng liệu tôi có còn được hạnh phúc lại không, bà trả lời rằng chắc chắn có... và bà đã đúng."
Suy gẫm
Có thể bạn đang trải qua những giây phút bình an trong cuộc sống, hoặc cũng có thể bạn đang đối diện với những thử thách làm bạn nản lòng. Dù hoàn cảnh thế nào đi chăng nữa, Chúa vẫn ở đó và Ngài luôn nắm giữ đời sống bạn trong tay yêu thương của Ngài, giúp bạn vượt qua những khó khăn, hàn gắn những vết thương trong lòng bạn và đem đến cho bạn sự bình an. Bạn có tin cậy Ngài không?
Cô mặc quần Jean và áo thun trắng, có một nút mở ra nơi cổ áo. Cái áo phồng lên khi cô chạy lại phía cầu thang. Khi cô bước xuống bậc đầu tiên, đầu cô như nổ tung khi nghe một tiếng nổ lớn sau lưng mình.
Chúng ta không thấy cảnh này trong đoạn băng, nhưng vào lúc đó thầy giáo Dave Sanders chạy lên cầu thang phía sau lưng cô. Và rồi ông bị bắn ngay sau đó. Tiếng gào hét của thầy Sanders hối tất cả các học sinh chạy trốn đã cứu thoát Sarah. "Tôi đang ăn trưa trong căn tin thì vài đứa con trai chạy vào, hét lên, "Thầy Sanders đang gào hét mọi người hãy nằm xuống!"" Cô kể lại. Sarah không biết chuyện gì xảy ra cả, chỉ nhanh chóng nghe theo hướng dẫn và chui xuống dưới gầm bàn, nhưng rồi cô nghe mọi người la hét và thấy họ bắt đầu chạy, cô cũng ra khỏi cho nấp dưới gầm bàn và chạy theo, trong khi tiếng súng đang vang rền sau lưng. Khi đến tầng hai, Sarah có hai lựa chọn: cô có thể chạy sang trái để vào phòng hợp xướng, hoặc rẽ phải và vào thư viện. Cô quẹo trái. Đây là một quyết định có thể cứu sống cô.
Điều mà Sarah không biết lúc đó là hai học sinh của trường Columbine, Eric Harris và Dylan Klebold đang tấn công trường học và bắn xối xả, một cảnh tượng chưa từng xảy ra ở đất nước này. Hai người đã làm bị thương rất nhiều người và giết chết 12 học sinh và giáo viên trước khi chĩa súng tự kết liễu đời mình vào ngày định mệnh đó. Gần bốn tiếng đồng hồ, Sarah cùng một số bạn khác trốn trong căn phòng nhỏ kế phòng hợp xướng. Cô kể, "Có khoảng 60 người chen chúc nhau trong căn phòng nhỏ xíu. Tôi bị kẹt trong một góc, và lúc đó rất sợ hãi vì tiếng súng đâu đó ngoài bức tường mà thôi."
Nếu là bạn, bạn sẽ làm sao trong hoàn cảnh khốn đốn như vậy? Còn Sarah, cô ấy cầu nguyện. "Đức tin luôn là một phần quan trọng trong đời sống tôi, và trong ngày đó, tôi cần đức tin hơn bao giờ hết. Tôi cảm thấy Chúa đang hiện diện và kiểm soát mọi việc, tôi cầu nguyện xin Ngài gìn giữ cho. Mặc dù tôi rất sợ, tôi biết rằng nếu có chuyện gì xảy ra với tôi, thì tôi sẽ được về với Chúa khi tôi chết." Ở tuổi 16, đức tin của Sarah còn mạnh mẽ hơn nhiều người lớn nữa. Lúc đó, Sarah không chỉ chăm lo vào sự an toàn của bản thân cô không thôi. Nhưng hình ảnh một trong những người bạn của cô, cũng là học sinh trường Columbine, cứ xuất hiện trong trí của Sarah. "Tôi đã cố gắng nói về Chúa cho cô ấy, nhưng tôi không biết cô ấy đã tin nhận Chúa vào lòng hay chưa nữa; Tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra cho cô ấy sau khi cô ấy chết, nếu cô ấy bị bắn vào ngày hôm đó. Tôi cứ cầu nguyện rằng cô ấy sẽ an toàn và xin Chúa gìn giữ mọi người được an toàn."
Sarah nhận ra một cô gái cũng đang đứng trong đám người đông đúc đến nghẹt thở này. "Tôi biết cô ấy trong một lớp học Kinh thánh. Cô ấy bảo, 'chúng ta cùng cầu nguyện đi,' nhưng bên ngoài tiếng súng vẫn còn, nên chúng tôi tiếp tục im lặng." Bốn tiếng sau, các học sinh nghe có tiếng đập thình thịch. Họ sợ hãi, bởi chẳng biết ai ở bên ngoài cả. Một giọng nói vang lên, "Đây là cảnh sát. Mở cửa ra. Sarah thật sự bị sốc khi nhìn thấy quang cảnh hoang tàn khi cô được đưa ra khỏi toà nhà. "Chúng tôi bắt đầu bước ra, và điều kinh khiếp đã xảy ra cho ngôi trường này. Tất cả cửa sổ tôi đều thấy có vết đạn bắn, kính vỡ khắp nơi. Trần nhà thì đen đúa nham nhở." Khi Sarah và những học sinh khác ra khỏi toà nhà, họ không thể nào dừng mắt nhìn về hướng có thi thể một học sinh bị bắn chết vẫn còn nằm trên lối đi. "Lúc đó tôi mới nhận biết tình hình thật sự đã tồi tệ như thế nào, "Sarah nói nhỏ. Trong vòng năm năm sau đó, Sarah sống với một cuộc sống đầy những hình ảnh đau thương mà cô đã trải qua. Cô bị tác động rất đặc biệt bởi cái chết của Dave Sanders, người huấn luyện môn bóng chày, bóng rổ và chạy ngắn - tất cả những môn thể thao Sarah tham gia trong trường. "Thầy đã cứu rất nhiều người bởi vì thầy cố gắng ở lại đó và bảo đảm chắc rằng tất cả học sinh đều đã ra khỏi căn tin," Sarah nói. "Thầy là một anh hùng, bởi vì thầy quan tâm đến sự an toàn cho tất cả các học sinh của thầy." Tại sao Harris và Klebold lại làm những hành động điên rồ như vậy? Sarah không thể hiểu được, nhưng Sarah biết chắc chắn một điều rằng khi cuộc sống không có Chúa chiếm ngự thì ma quỉ sẽ chiếm lấy đời sống của họ.
Những năm tháng sau đó thực sự khó khăn cho cuộc sống Sarah. Đối với Sarah, trường trung học Columbine giống như một nơi tội ác diễn ra hơn là một trường trung học. "Tôi rất sợ khi nghĩ đến một điều gì đó kinh khiếp sẽ tiếp tục xảy ra tại trường. Tôi luôn có nhiều cơn ác mộng trong suốt thời gian dài." Nhưng Sarah tin rằng chính Chúa đã dẫn dắt cô vượt qua những khó khăn đó, và niềm tin của cô với Chúa đã giữ gìn cô trong suốt những năm tháng khó khăn này. "Chúa đã làm rất nhiều điều kỳ diệu để làm lành vết thương trong lòng tôi," Sarah nói. "Chúa đã đem đến cho tôi niềm vui và sự bình an. Tôi đã thấy nhiều điều kỳ diệu xảy ra sau sự kiện đó. Cô gái mà tôi nghĩ đến và câu nguyện vào ngày hôm đó đã tiếp nhận Chúa làm Cứu Chúa đời sống mình. Khi cái ngày kinh khiếp ấy xảy ra, cô ta đã nhận ra rằng cuộc sống cô thật sự không còn niềm hi vọng nào và cô ta đã bắt đầu đến tham gia vào các lớp học Kinh Thánh. Đức tin mới mẻ của cô thật là một điều kỳ diệu sau cái ngày bi kịch ấy."
Và một điều kỳ diệu nữa mà Sarah đã trải qua là cô dễ dàng cảm thông và chia sẻ được với nhiều người cũng chịu sự đau khổ khi mất mát người thân, khi phải trải qua những hoàn cảnh kinh khiếp hay hãi hùng như chính cô đã từng trải qua. "Bởi vì điều đó xảy ra tại trường của tôi cho nên mọi người hỏi tôi nhiều câu hỏi và lắng nghe điều tôi nói. Và đó là cơ hội để tôi có thể nói về niềm hi vọng vững chắc mà tôi có, dù phải trải qua những lúc khó khăn thử thách như vậy."
Trước ngày 20 tháng 4 năm 1999, Sarah đã muốn trở thành một nhà truyền giáo, và bây giờ cô vẫn ao ước như thế. Ngày hôm nay, cô đang là một sinh viên đại học, nhưng lời giới thiệu về kinh nghiệm và những việc làm của cô đã gần như khiến cô trở thành một nhà truyền giáo từ lâu. "Tôi phải tận dụng hầu hết thời gian mình có để sống cho Đấng Christ khi tôi còn sống trên đất và có cơ hội để nói về Chúa, để bày tỏ tình yêu của Ngài cho người khác, bởi vì tôi không biết họ còn bao lâu để sống, và tôi cũng vậy." Sarah nhớ lại "Vào ngay sau khi cái ngày kinh khiếp ấy xảy ra, tôi đã hỏi mẹ rằng liệu tôi có còn được hạnh phúc lại không, bà trả lời rằng chắc chắn có... và bà đã đúng."
Suy gẫm
Có thể bạn đang trải qua những giây phút bình an trong cuộc sống, hoặc cũng có thể bạn đang đối diện với những thử thách làm bạn nản lòng. Dù hoàn cảnh thế nào đi chăng nữa, Chúa vẫn ở đó và Ngài luôn nắm giữ đời sống bạn trong tay yêu thương của Ngài, giúp bạn vượt qua những khó khăn, hàn gắn những vết thương trong lòng bạn và đem đến cho bạn sự bình an. Bạn có tin cậy Ngài không?
”Hãy vững lòng bền chí, chớ run sợ, chớ kinh khủng;
vì Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi
vẫn ở cùng ngươi trong mọi nơi ngươi đi.” Giôsuê 1:9
Sưu tầm