August 8, 2013 at 11:17am
A. Thiên đàng
Trong năm 1987, Mục sư Park đã chết vì huyết áp cao. Nhưng nhờ ân sủng của Đức Chúa Trời, đời sống của ông đã được kéo dài thêm 20 năm nữa. Tuy nhiên, trong bốn năm đầu tiên, ông đã không thể nói vì tình trạng sức khỏe của mình. Khoảng 50 tuổi ông được sống lại sau khi chết. Trong khi chết, Chúa đã chỉ cho ông thiên đàng và địa ngục như thế nào để làm chứng lại cho chúng ta. Tôi muốn các bạn biết nếu bạn đang ngạo mạn và kiêu ngạo, bạn sẽ mang đến sự nguyền rủa cho bản thân bạn. Tôi đã có một nhà thờ lớn trên 5000 thành viên nhưng tôi đã bị đánh bại bởi Thiên Chúa vì sự kiêu ngạo của tôi. Bây giờ tôi biết kính sợ Chúa. “Nhưng Ngài lại ban cho ta ơn lớn hơn nữa. Vì vậy, Kinh Thánh chép rằng: Đức Chúa Trời chống cự kẻ kiêu ngạo, nhưng ban ơn cho kẻ khiêm nhường. “(Gia-cơ 4:6) Tôi từng sở hữu tài sản trị giá khoảng 150 triệu đô la. Tôi có năm chiếc xe sang trọng. Nhưng sau khi trải nghiệm qua sự chết đi sống lại, tôi đã cho đi tất cả. Hãy nhớ, sự cứu rỗi không thể đạt được bằng tài sản của bạn, nhưng qua đức tin. Và bây giờ tôi cầu xin cho các chấp sự, người già, và các nhà lãnh đạo khác cùng nhau phục vụ Chúa với mục sư của họ bằng tất cả tấm lòng của mình.
Ngày 19 Tháng 12, 1987, sau khi tôi đã ăn trưa và trong khi tôi đang nghỉ ngơi, tôi bắt đầu cảm thấy đau đớn vô cùng, đau không thể chịu đựng nổi và cảm thấy như thể tôi sẽ chết. Sau đó, tôi bị bất tỉnh. Tôi tỉnh dậy bốn tháng sau đó trong tình trạng không biết chi cả, và bác sĩ cho biết tôi sẽ phải chết!Tất cả các bộ phận trong cơ thể của tôi đã trong tình trạng tê liệt.Vợ tôi và gia đình đã không cho phép bất kỳ các thành viên nhà thờ đến để thăm viếng vì họ sợ nhìn thấy thân thể tôi bị tàn phá khủng khiếp. Sau đó, cuối cùng tôi đã chết. Khi vừa qua đời, tôi nhìn thấy hai người áo trắng đi vào phòng của tôi. Nhưng những người này đã bước vào phòng của tôi xuyên qua bức tường. Tôi hét lên "Ai! các anh là ai? Nhà của tôi sẽ sụp đổ xuống, nếu các anh đi vào như thế! Sau đó, một người nói, "Chúng tôi là những thiên sứ xuống từ thiên đàng. Chúng tôi đến từ vương quốc của Đức Chúa Trời. " Ánh sáng rực rỡ chiếu ra từ các thiên sứ.” Vị thiên sứ bên phải của tôi tự giới thiệu mình. "Tôi chạy việc vặt cho Chúa Giê-su trong vương quốc của Ngài. Chúa Giê-su gọi tôi và ra lệnh cho tôi đi xuống thế gian. Ngài ra lệnh cho tôi để đưa ông đến thiên đàng vì ông đã chết. Nhưng kể từ khi gia đình và bạn hữu ông buồn thảm kêu khóc rất nhiều nên Ngài chấp thuận cho ông sống lâu hơn. Nhưng bây giờ, Ngài muốn để cho ông thấy thiên đàng và địa ngục. Sau đó Chúa muốn ông trở lại thế gian để làm chứng cho gia đình, bạn hữu và tất cả mọi người trên đất. Nhờ thế sẽ có thêm người đi vào thiên đàng và số người đi xuống địa ngục sẽ ít hơn. Đây sẽ là nhiệm vụ của ông phải làm. Chúa đã nói cho ông biết ông không được trì hoãn. Nếu ông trì hoãn, ông sẽ không thể đi thăm thiên đàng và địa ngục. " Sau đó, vị thiên sứ bên trái của tôi nói: "Thời điểm ông đã được sinh ra và cho đến thời điểm ông đã qua đời, thì tôi đã làm việc với ông." Lúc đó, tôi không hiểu những gì thiên sứ đã nói gì. Bây giờ tôi biết, đó là thiên sứ hộ mệnh của tôi. Vì vậy, tôi nói, "Tôi không thể đi! Tôi sẽ không đi! Tôi là một mục sư! Tôi không thể gặp Chúa trong điều thân thể bệnh tật như thế này. Tôi muốn được khỏe mạnh đề nhìn thấy Ngài. Vì tôi có lẽ sẽ được nhận khiển trách nhiều hơn khen ngợi từ Chúa. Tôi ngạo mạn và kiêu ngạo! Và bây giờ tôi đang bị nguyền rủa vì bị bệnh. Làm thế nào tôi có thể vào thiên đàng? Tôi rất sợ hãi. Xin các thiên sứ vui lòng quay trở lại thiên đàng và cầu xin Chúa chữa lành tôi. Sau đó quay lại và đưa tôi đến thiên đàng thông qua giấc mơ của tôi. Xin các ông cầu Chúa thương xót thay cho tôi. " Nhưng các thiên thần đã không lắng nghe lý lẽ của tôi. Họ đã cỡi bỏ quần áo của tôi ra và nói rằng nó quá bẩn thỉu khi được mặc vô thiên đàng. Sau đó, họ mặc cho tôi một chiếc áo choàng trắng.
Bốn Thiên sứ cất tiếng nói cùng những kẻ đứng ở trước mặt mình rằng: Hãy lột bỏ những áo bẩn khỏi nó. Lại nói cùng Giê-hô-sua rằng: Hãy nhìn xem, ta đã bỏ sự gian ác khỏi ngươi, và ta sẽ mặc áo đẹp cho ngươi. “(Xa-cha-ri 3:4) Họ nắm lấy tay tôi và chúng tôi bay thẳng lên thiên đàng. Chúng tôi bay qua những đám mây và khi tôi nhìn xuống, tôi thấy trái đất tử từ trở nên nhỏ hơn. Họ cho tôi đi gần một con đường vàng vô tận. Tôi nhìn thấy một ánh sáng rực rỡ, quá sáng để nhìn thẳng vào. Tôi nói, "những ánh sáng này xuất phát từ đâu?" "Phát ra từ thiên đàng" thiên sứ trả lời. Tôi nghĩ, "Wow! thật là vỉ đại! "Tôi cũng nhìn thấy những nhóm người trong áo trắng bay về phía trước. "Họ là ai?" Tôi hỏi. Thiên sứ trả lời: "Họ là những người đã phục vụ trung thành và đáng tin cậy trong Chúa Giê-su. Họ vâng lời và làm theo sự dẫn dắt của Chúa Thánh Linh với tất cả tấm lòng của họ. Thi thể của họ đã chết trên trái đất. Bây giờ họ là những linh hồn hướng về thiên đàng. " Vị thiên sứ khác tiếp tục: "Có mười hai cửa ở trên thiên đàng. Khi một linh hồn đi đến thiên đàng, họ phải đi vào thông qua một trong 12 cửa này. "Chúng tôi đang đứng ở cửa ngõ phía Nam nhưng cửa đã được đóng lại. Khi chúng tôi đang chờ đợi, tôi hỏi những thiên sứ, "tại sao cánh cửa này đã không được mở?" Thiên sứ trả lời "Đó là bởi vì ông đã không hát bài hát thờ phượng Chúa." Thi Thiên 100:4 “ Hãy cảm tạ mà vào các cửa Ngài, Hãy ngợi khen mà vào hành lang Ngài. Khá cảm tạ Ngài, chúc tụng danh của Ngài.” Tôi hỏi những thiên thần “Tôi đã rất ngạo mạn và kiêu ngạo và kết quả là tôi đã bị nguyền rủa với bệnh tật. Tôi không giỏi trong việc hát những bài hát thờ phượng Chúa của trần gian. Làm thế nào tôi có thể hát những bài hát thờ phượng Ngài trên thiên đàng khi tôi chưa bao giờ nghe được trước đây? " Thiên sứ trả lời " Ông nói đúng. Nhưng ông vẫn phải chuẩn bị để hát thờ phượng. Ông là một người kiêu ngạo nhưng vẩn phải chuẩn bị để hát. Các thiên thần bắt đầu hát. Khi họ hát, tôi bắt đầu hát theo với họ và sự ngợi khen đã trở thành tự nhiên sau đó với tôi, và chúng tôi bước vào thiên-đàng. Cảnh thiên đàng thật không thể diễn tả. Tôi không thể diễn tả thiên đàng với những lời trần gian của tôi. Tôi nói "Lạy Chúa! Cảm ơn Ngài rất nhiều! Mặc dù, con đã rất ngạo mạn và kiêu ngạo và bị nguyền rủa với một căn bệnh, song Chúa vẫn mang con lên và nhìn thấy thiên đàng như thế nào.” Sau đó tôi nghe tiếng nói của Chúa “Mục Sư Park, Yong Gyu yêu quý của ta, ta chào đón con. Con đã thực hiện một cuộc hành trình dài để đến đây." Giọng nói của Chúa tràn đầy tình yêu và sự dịu dàng. Tôi trả lời và khóc trong nước mắt "Lạy Chúa, ...." Các thiên thần ngay lập tức nói, "ông đã là một mục sư trong 20 năm. ông không biết lời Kinh Thánh sao? Không có nước mắt ở trên thiên đàng. Đừng khóc nửa! "Tôi đã không thể khóc. “Ngài sẽ lau ráo hết nước mắt khỏi mắt chúng, sẽ không có sự chết, cũng không có than khóc, kêu ca, hay là đau đớn nữa; vì những sự thứ nhất đã qua rồi.” (Khải huyền 21:4)
Chúa hỏi tôi năm câu hỏi.
1-Con đã dành bao nhiêu thời gian đọc Lời Chúa (Kinh Thánh)?
2-Con đã dâng hiến bao nhiêu cho các chương trình truyền giáo?
3-Con có bao nhiêu lần truyền giáo cho người dân?
4-Con đã dâng phần mười đúng cách?
5-Con đã dành bao nhiêu thời gian trong lời cầu nguyện? " Tôi đã không thể trả lời câu hỏi thứ năm. Chúa quở trách tôi cho câu hỏi thứ năm đó! "Sau khi con đã trở thành một Mục Sư một nhà thờ lớn, con đã trở nên rất lười biếng cầu nguyện. Bận rộn không phải là lý do để không cầu nguyện!" Tôi đả ăn năn sau đó. "Các thiên sứ của ta sẽ hướng dẩn con thấy nhiều nơi ở trên thiên đàng và địa ngục. Nhìn xem và quan sát hết những gì như lòng con mong muốn. Con sẽ rời thiên đàng sau khi chứng kiến nhiều nơi khác nhau ở trên thiên đàng và địa ngục." Nhưng Chúa đã không cho phép tôi để nhìn thấy hình ảnh Ngài.
Đầu tiên, các thiên thần đưa tôi đến ba địa điểm khác nhau trên thiên đàng
1- Ở nơi đầu tiên, tôi thấy các em nhỏ sống chung với nhau
2-Vị trí thứ hai là nơi mà những người lớn sống
3-Vị trí thứ ba là nơi các linh hồn được lên thiên đàng trong sự xấu hổ.
1.Nơi các em chung sống với nhau
Nhiều người đã hỏi tôi các con trẻ được bao nhiểu tuổi? Các em nhỏ cở tuổi học trường mẫu giáo. Chúng không phải là bé trai hay bé gái, chúng ta sẽ không biết giới tính. Mỗi đứa trẻ đều có thiên thần của riêng mình để đi cùng với các em. Ở trên thiên đàng, hầu hết các linh hồn sẽ có nhà riêng cho từng người. “Trong nhà Cha ta có nhiều chỗ ở; bằng chẳng vậy, ta đã nói cho các ngươi rồi. Ta đi sắm sẵn cho các ngươi một chỗ.” (Giăng 14:2) (Tuy nhiên, có một số người lại không có nhà cửa. Tôi sẽ giải thích sau) Tuy nhiên, trẻ em không có nhà riêng cho từng đứa. Tôi hỏi "Các em cũng có linh hồn, tại sao họ không có nhà riêng của họ?" Thiên sứ trả lời "Cũng như mọi người trên trái đất cần có vật liệu để xây dựng ngôi nhà của mình, chúng ta ở trên thiên đường cũng cần vật liệu xây dựng như thế. Khi một người phục vụ Hội Thánh và những người khác, trung thành với các công việc của Chúa, những hành động ấy sẽ trở thành vật liệu cho nhà của mình được xây trên thiên đàng. Khi các vật liệu được cung cấp, các thiên thần được giao phó để xây dựng nhà của người đó trên thiên đàng. Các trẻ em thơ ở tuổi mẩu giáo ấy đã không có thể xây dựng chi cả! Nên các em đã không có vật liệu chi để được xây nhà riêng cho mình trên thiên đàng.Nói cách khác,chúng không có thời gian và cơ hội để kiếm được phần thưởng/vật liệu của họ. Đây là lý do tại sao các em không có nhà riêng. " Tôi tiếp tục với những câu hỏi "Tôi phải làm gì trên trái đất để cung cấp vật liệu cho nhà tôi trên thiên đàng?" Các thiên sứ trả lời
Có bảy điều người ta phải làm để tạo vật liệu cho nhà họ được xây dựng:
1- Đầu tiên là sự tích lũy của họ trong sự thờ phượng và ngợi khen Thiên Chúa.
2- Thứ hai là thời gian của họ dành đọc kinh thánh.
3- Thứ ba, thời gian của họ dành cầu nguyện.
4- Thứ tư, thời gian của họ dành cho những người rao giảng Tin Lành.
5- Thứ năm, Dâng hiến đời sống cho Chúa.
6- Thứ sáu, vâng lời dâng phần mười của họ lên Thiên Chúa.
7- Cuối cùng, thời gian và cách nào của họ đã phục vụ trong các Hội Thánh Chúa. " Đây là những quá trình hành động, công trình của sự vâng phục của một người sẽ tích lũy vật liệu xây dựng cho nhà của họ trên thiên đàng. Nếu có thiếu trong các khu vực này, các thiên sứ sẽ không có đủ vật liệu để xây dựng nhà cho họ. " Có rất nhiều người ở trên thiên đàng không có nhà. Những người không có nhà đã thực sự là Mục Sư, chấp sự, nữ chấp sự, người già, vv. Tôi tò mò hỏi "Vậy thì nơi nào các em bé ấy đang ở?" Các thiên thần trả lời "Các em ở đây." Tôi nhìn xung quanh, các em tụ họp trong vườn hoa. Vườn hoa tuyệt đẹp và đầy hương thơm khác biệt hẳn với thế gian.Cảnh đẹp này đã vượt quá những gì tôi có thể mô tả bằng lời của tôi.
2.Vị trí thứ hai là cho người lớn trung thành.
Có sự khác biệt giữa sự cứu rỗi và phần thưởng. Nơi này có rất nhiều nhà. Những ngôi nhà được xây dựng với đá quý và những loại đá quý đặc biệt khác. Một số ngôi nhà cao hơn các tòa nhà chọc trời trên thế gian. Những người đã trung thành phục vụ Chúa trong khi sống trên đất đã có nhà của họ được xây dựng bằng đá quý đẹp và các loại đá quý đặc biệt ấy. Trong nơi ở này, tôi nhìn thấy tất cả mọi người ở độ tuổi từ 20 đến 30 tuổi. Không đàn ông hoặc đàn bà, không liên quan đến giới tính. Không có người bệnh, người già, hoặc người què. Tôi từng biết một người cao tuổi tên là, Oh, Im Myung. Ông đã qua đời ở tuổi 65. Ông là một người đàn ông rất thấp, cao như học sinh lớp hai ở trường tiểu học. Ông đã chết vì mắc một căn bệnh hiếm nghèo gọi là bệnh còi xương. Tuy nhiên, khi nói đến Kinh Thánh, ông là một tiến sĩ. Ông đã viết nhiều bài bình luận. Tôi đã gặp ông ở trên thiên đàng, và ở đó ông là một người đẹp trai cao ráo. Ông không còn bị bệnh nhưng rất khỏe mạnh. Thiên đàng là một nơi rất tuyệt vời! Tôi đầy lòng mong đợi! Xin hãy tin những gì tôi nói những người thân yêu ơi!
3.Vị trí thứ ba là cho những người được lên thiên đàng trong sự xấu hổ ở
“ Nếu công việc họ bị thiêu hủy, thì mất phần thưởng. Còn về phần người đó, sẽ được cứu, song dường như qua lửa vậy.”(1 Cô-rinh-tô 3:15) Ngôi làng đặc biệt này có diện tích rất lớn, lớn hơn nhiều lần so với vị trí thứ hai, nơi những ngôi nhà được làm bằng đá quý và những đá quý đặc biệt kia. Tôi đến nơi này với tốc độ rất nhanh, cưỡi một chiếc xe ngựa vàng. Nơi này rất xa những nơi đẹp khác mà tôi đã thấy ở trên thiên đàng. Tôi hỏi các thiên thần "Tôi thấy đây là nơi hoang vu và các đồng tróng rất lớn. Tại sao tôi không nhìn thấy ngôi nhà nào cả? Thiên sứ trả lời " Những gì ông đang nhìn thấy đó là nhà. " Tôi thấy những nhà căn nhà rộng lớn, nhắc nhở tôi về những chuồng gà lớn hoặc những loại nhà kho. Những ngôi nhà này nhìn thấy không vinh quang, nhưng tồi tàn. Ngôi làng này và những căn nhà xây dựng cho những linh hồn của những người đã được cứu trong sự hổ thẹn. Tôi cũng nhìn thấy có rất nhiều ngôi nhà có kích thước lớn tồi tàn. Làng này lớn hơn rất nhiều lần so với nơi trước. Thiên sứ nói "Ông có thấy hai ngôi nhà lớn, một bên phải và một bên trái của ông? Tôi trả lời "Vâng, tôi nhìn thấy chúng. " Thiên sứ nói rằng ông muốn xem hai ngôi nhà đặc biệt? "Cái nhà bên phải là cho những người mục sư. Nhà bên trái là dành cho những người lớn tuổi. Khi chúng tôi đến phía trước của hai ngôi nhà! Hàm của tôi rớt xuống. Khi chúng tôi mở cửa bước vào, ấn tượng đầu tiên của tôi thì nơi đây là 'chuồng gà. "Thay vì hàng ngàn con gà sống trong chuồng, tôi thấy nhiều linh hồn. Các thiên sứ khuyên tôi nên quan sát rất cẩn thận bởi vì tôi có thể nhận ra một số mục sư nổi tiếng trong lịch sử. Đó là sự thật. Tôi nhận ra nhiều mục sư trong lịch sử. Tôi đặc biệt nhìn biết và chọn ra một mục sư để hỏi thiên sứ, "Tôi biết mục sư Hàn Quốc này! Tôi biết ông đã nổi tiếng như thế nào về những công việc ông đã làm cho Chúa. Tại sao lại ở đây? Tôi không hiểu. " Các thiên sứ đã trả lời, "Những việc làm của ông Mục Sư này đã không thể cung cấp bất kỳ vật liệu xây dựng cho ngôi nhà của ông trên thiên đàng. Đây là lý do tại sao ông ấy đang sống trong một ngôi nhà cộng đồng như thế. " Tôi tò mò hỏi, " điều này đã xảy ra như thế nào? Tại sao ông ấy không có bất kỳ vật liệu nào cả? " Thiên sứ trả lời, "Trong khi ông làm một Mục Sư, thực hiện nhiều công việc của Mục sư, nhưng ông đã rất thích được khen ngợi của người khác. Ông đã yêu sự vinh danh cho riêng mình. Ông yêu thích để được người khác phục vụ. Không có sự hy sinh và phục vụ thật trong ông. Vị Mục sư đặc biệt này đã được vinh danh rất nhiều ở Hàn Quốc và là một biểu tượng trong lịch sử Hội Thánh Chúa Giê-su của Hàn Quốc. Nhưng ông không có được phần thưởng chi cả! Các bạn Mục sư đang làm việc Chúa, hãy lắng nghe! Các bạn không chỉ phụng sự Chúa cho người ta vào sáng Chúa Nhật mà thôi! Các bạn phải đến nhà thăm viếng họ. Các bạn phải chăm sóc người nghèo, kẻ què và người già cả. Những mục sư, những người đã phục vụ Chúa mà không hy sinh cuộc sống của mình và yêu thích được vinh danh sẽ không có phần thưởng trên thiên đàng. “Họ làm việc gì cũng cố để cho người ta thấy, mang cái thẻ bài da cho rộng, xủ cái tua áo cho dài; ưa ngồi đầu trong đám tiệc, thích ngôi cao nhất trong nhà hội; muốn người ta chào mình giữa chợ, và ưng người ta gọi mình bằng thầy! Nhưng các ngươi đừng chịu người ta gọi mình bằng thầy; vì các ngươi chỉ có một Thầy, và các ngươi hết thảy đều là anh em. Cũng đừng gọi người nào ở thế gian là cha mình; vì các ngươi chỉ có một Cha, là Đấng ở trên trời Cũng đừng chịu ai gọi mình là chủ; vì các ngươi chỉ có một Chủ, là Đấng Christ. Song ai lớn hơn hết trong các ngươi, thì sẽ làm đầy tớ các ngươi Kẻ nào tôn mình lên thì sẽ bị hạ xuống, còn kẻ nào hạ mình xuống thì sẽ được tôn lên. Khốn cho các ngươi, thầy thông giáo và người Pha-ri-si, là kẻ giả hình! vì các ngươi đóng nước thiên đàng trước mặt người ta; các ngươi không vào đó bao giờ, mà có ai muốn vào, thì lại ngăn trở.” (Ma-thi-ơ t 23:5-13) Sau khi tôi đã chứng kiến những cảnh tượng này ở trên thiên đàng và sau khi tôi đã quay trở lại thế gian, tôi ngay lập tức ban cho tất cả tài sản của mình đi, trong đó có năm chiếc xe sang trọng của tôi. Cuộc sống của chúng ta ngắn ngủi và tạm bợ. Trong kinh thánh nói, tuổi thọ trung bình là khoảng 70 đến 80 tuổi. Nhưng chỉ có Chúa biết được khi nào chúng ta sẽ chết. Bất cứ ai cũng có thể chết trước tuổi 70 hoặc 80 tuổi. Tôi đã quyết định cho tất cả mọi thứ đi, ngay cả quần áo của tôi. Những người tôi thấy đã nhận được sự cứu rỗi trong sự xấu hổ!Họ là những Mục Sư, những người lớn tuổi, chấp sự, và các tín hữu. Có vô số các trưởng lão và chấp sự ở trong nhà tồi tàn bằng phẳng này. Nhưng tất nhiên, ở thiên đàng còn tốt hơn nhiều so với địa ngục. Tuy nhiên, không có lý do gì chúng ta lên ở thiên đàng theo cách như vậy? Tôi sẽ không ở nơi xấu hổ trong thiên đàng như thế. Thậm chí quần áo của họ cũng tồi tàn! Sự đòi hỏi cho các tín hữu để nhận được ngôi nhà đẹp như ở trên thiên đàng là gì? Chúng ta phải rao giảng Tin Lành càng nhiều người càng tốt cho mọi người. Chúng tôi phải truyền giáo như thế nào? Các thiên thần nói với tôi, "Giả sử có một người ngoại không biết Chúa. Thời điểm bạn quyết định để truyền giáo cho người này là bắt đầu các vật liệu xây dựng cho ngôi nhà của bạn sẽ được cung cấp. Nhưng bạn không ngừng cầu nguyện cho sự cứu rỗi của họ. Bạn phải tiếp tục theo dỏi họ, đi thăm người đó và tiếp tục rao giảng Tin Lành. Điều này sẽ thêm vật liệu để xây nhà của bạn. Nếu có một người nói rằng anh/cô ấy không thể đi nhà thờ được bởi vì họ không có quần áo đẹp, sau đó bạn phải cung cấp cho họ quần áo. Nếu một người nói rằng anh / cô ấy không có Kinh Thánh, bạn phải cung cấp Kinh Thánh cho họ. Nếu một người nói rằng anh / cô ấy không có kính để đọc, bạn phải cung cấp cho họ kính đeo mắt. Bạn phải cung cấp bất cứ điều gì bạn có thể làm được để có thể đem người này đến với Chúa. Những người sống trong những ngôi nhà tốt nhất là những người đã truyền bá phúc âm Tin Lành rất nhiều lần. " Các thiên sứ sau đó hộ tống tôi đến nơi mà các thánh đồ đã sống trong ngôi nhà tuyệt đẹp. Đây là nơi các thánh đồ đã truyền bá phúc âm nhiều lần. Tôi cảm thấy nơi này như trung tâm thành phố Thiên Đàng vậy. Trong lịch sử Tin Lành, có bốn người có những ngôi nhà lớn nhất và đẹp nhất. Thiên sứ chỉ cho tôi nhà của nhà truyền giáo Mỹ Moody, Mục sư người Anh, John Wesley , một nhà truyền giáo người Ý, Mục sư Hàn Quốc Choi, Gun Nùng. Bốn người này có nhà lớn nhất ở trên thiên đàng. Bốn người này đã dành toàn bộ đời sống của họ rao giảng Tin Lành cho nhiều người thậm chí cho đến hơi thở cuối cùng của họ. Trong các tín hữu Hàn Quốc, đã có một người tín hữu có một căn nhà lớn. Người tín hữu này đã xây dựng nhiều nhà thờ với tất cả tài sản của ông có. Ông đã cung cấp ba ngàn bao gạo cho người nghèo. Ông đã bí mật giúp tài chánh cho hàng ngàn mục sư và các nhà lãnh đạo. Ông đã giúp trả học phí cho các sinh viên theo học thần học hay trường kinh thánh. Ông cũng đã mời một mục sư trên (65 tuổi) vào nhà mình ở và chăm sóc tốt cho ông. Nhưng nhà thờ của ông đã đá ông ta ra. Tôi bỗng nghe một tiếng nói lớn của vì thiên sứ, "Các vật liệu đang đến!" Tôi đặt câu hỏi với vị thiên sứ bên phải của tôi về các vật liệu mà ông vừa nói với tôi, "Những vật liệu này do một nữ chấp sự từ một nhà thờ nhỏ ở miền đồng quê.
Trong thực tế, cô nhận được vật liệu mỗi ngày. Mặc dù cô là người nghèo, cô đến cầu nguyện mỗi sáng sớm. Cô cầu nguyện cho 87 thành viên của nhà thờ hàng ngày. Khi cô kết thúc cầu nguyện, cô lo dọn dẹp nhà thờ. Tôi nghe thấy một tiếng nói lớn của thiên sứ, "Giao hàng đặc biệt! Cô con gái của nữ chấp sự đã cho số tiền rất nhỏ của cô có được cho mẹ mình. Tuy nhiên, nữ chấp sự không chi tiêu cho mình. Cô đã mua năm cái trứng và hai đôi vớ cho vị mục sư chủ nhiệm Hội Thánh. Mặc dù số tiền này rất ít song họ đã cho hết những gì họ có trong ngày. Sự hy sinh này đã trở thành vật liệu đặc biệt cho ngôi nhà của cô ở trên thiên đàng. " Thứ hai, những người có một ngôi nhà lớn là những người đã xây dựng các ngôi nhà thờ hoặc các tòa nhà khác cho mục đích của vương quốc Chúa với tất cả tài sản và các nguồn tài nguyên của họ.
Ở trên thiên đàng, tôi cũng đã gặp một người cao tuổi tên là Choi. Ông là một trong những chấp sự của một Hội Thánh Đại Hàn đang ở thiên đàng có ngôi nhà đẹp nhất. Nhà của ông trên thiên đàng thì cao hơn tất cả tòa nhà cao nhất tại Hàn Quốc. Choi đã xây dựng nhiều nhà thờ tại Hàn Quốc với sự giàu có của mình. Tôi hỏi thiên sứ, "Còn căn nhà của tôi thì thế nào? Có phải nó đang được xây dựng? Thiên sứ nói, "Đúng vậy. " Tôi cầu xin để nhìn thấy ngôi nhà của tôi. Nhưng họ nói với tôi rằng không được phép xem bây giờ. Tôi tiếp tục van xin, và sau khi hết lòng tiếp tục van xin, các thiên thần nói rằng bây giờ Chúa sẽ cho phép đi xem. Chúng tôi bước vào xe ngựa và đi rất xa đến một nơi khác. Lòng tôi tràn đầy hy vọng. Tôi hỏi, "Nhà của tôi đâu?" Thiên sứ trả lời, "Kìa, nhà ông nơi đó! " Nhưng nó trông như thể chỉ là một cái nền, để sẵn sàng cho sự xây cất. Tôi gào lên, "Làm thế nào quí vị có thể đối xử với tôi như thế? Làm thế nào điều này có thể xảy ra? Làm thế nào nhà tôi có thể chỉ là trong một khu vực đang phát triển? Được sống sót sau chiến tranh Triều Tiên, tôi đã bán ngôi nhà duy nhất của tôi để xây dựng một nhà thờ. Nhà thờ này cuối cùng đã lên đến năm nghìn thành viên. Tôi đã viết nhiều cuốn sách được cảm hứng từ Chúa Thánh Linh. Một trong những cuốn sách đó đã trở thành sách bán chạy nhất. Với số tiền thu được từ những cuốn sách, tôi đã xây dựng các trường học cho Tin Lành. Trường đã đào tạo 240 mục sư. Trong nhiệm kỳ làm hiệu trưởng, tôi đã tặng hơn 400 học bổng cho hơn 400 trẻ em nghèo. Tôi đã xây dựng nhà cho các góa phụ để sinh sống! Tất cả điều đó đã hao tốn một chi phí lớn. Vậy thì, làm thế nào điều này có thể xảy ra cho tôi? Tại sao là nhà của tôi chỉ đang trong sự phát triển? Tôi rất buồn! " Thiên sứ lạnh lùng trả lời, "Ông không xứng đáng được sống trong một ngôi nhà đẹp ở trên thiên đàng bởi vì ông đã nhận được sự vinh danh bởi người ta không biết bao nhiêu lần. Mỗi khi ông đã xây dựng hoặc làm điều gì đó tốt, ông được đánh giá cao bởi những con người! Thậm chí ông còn được tôn vinh bởi những tin tức thế gian truyền rao.Vì vậy, tất cả các công việc của ông là vô ích. “Hãy giữ, đừng làm sự công bình mình trước mặt người ta, cho họ đều thấy. Bằng không, thì các ngươi chẳng được phần thưởng gì của Cha các ngươi ở trên trời. “(Ma-thi-ơ 6:1) Tôi nhìn vào nhà tôi trong khu vực phát triển. Nó được đặt ở giữa ba ngôi nhà khác. Nó chỉ có ba tầng. Ngôi nhà có nhiều phòng nhỏ trên hai tầng đầu tiên. Tôi hỏi thiên sứ, "Tại sao nhà của tôi lại có nhiều phòng nhỏ như vậy?" Thiên sứ trả lời, "Các phòng đó dành cho các con trai và con gái của ông." "Tôi chỉ có bốn người con," tôi trả lời. Thiên sứ trả lời, "Không, họ không phải là con ruột ông sanh ra, nhưng họ là những đứa con mà ông đã làm chứng cho để tin Chúa." “Tôi yêu thích chúng nó!” Tôi hỏi, "còn phòng ngủ của tôi đâu?" Thiên sứ nói rằng phòng ngủ ông trên mái nhà. Điêu này làm tôi phiền lòng! Phòng của tôi thậm chí đã không được hoàn thành. Với một giọng tức giận tôi đã nói, "Sao phòng tôi lại quá nhỏ! Tại sao quá khó khăn để hoàn tất nó chứ? " Thiên sứ trả lời, " Ông thậm chí chưa có chết mà. Chúng tôi không thể hoàn thành nhà hoặc phòng của ông bởi vì chúng tôi không biết nếu sẽ có nhiều vật liệu hơn được cung cấp. Ông có hiểu không? " Khi chúng tôi bước vào phòng, tôi thấy hai chứng chỉ treo trên tường của tôi, vì vậy tôi đã đi đến gần để đọc. Một giấy chứng nhận đầu tiên được mô tả khi tôi 18 tuổi, sống trong một trại thanh niên mồ côi. Vào ngày Giáng sinh, tôi đang trên đường trở về nhà từ nhà thờ vào buổi sáng sớm. Tôi đã nhìn thấy một ông già run rẩy trên đường phố. Tôi đã lấy áo khoác của tôi ra và tặng nó cho ông già. Hành động này đã cho tôi một phần thưởng trên thiên đàng. Giấy chứng nhận thứ hai mô tả các sự cố tương tự, vì tôi đã mua một ít bánh mì với số tiền nhỏ tôi có được để cho ông già ăn. Số tiền lớn nhỏ không phải là vấn đề. Hành động phải đi kèm với đức tin chân chính. Số lượng đô la không có ý nghĩa chi cả. Chúng tôi rời nơi này và quay trở ra. Trong khi đi trên xe, một trong những thiên sứ hỏi: -Ông có buồn không? Tôi sẽ cho ông biết làm thế nào để có một ngôi nhà đẹp được xây dựng trên thiên đàng. Chúa nói khi ông quay trở lại trái đất, ông phải đi nói với mọi người về thiên đàng và địa ngục như hình ảnh mà ông đã chứng kiến. Thứ hai, Chúa mong muốn ông xây dựng một nơi để tập hợp các nữ mục sư và nhà truyền giáo cao tuổi không có nơi để đi hoặc để ở. Nếu ông thực sự trung thành làm những việc này, ông sẽ có một ngôi nhà đẹp trên thiên đàng. "
B. Địa Ngục Tín hữu ở dưới địa ngục
Sau đó tôi thấy nhiều mục sư, những người lớn tuổi, và chấp sự trong địa ngục! Tôi nói cùng thiên sứ, "Tôi biết họ. Họ đã phục vụ Chúa trung thành trong khi còn sống trên thế gian. Họ đã chết một thời gian trước. Tất cả chúng tôi đã nghĩ rằng họ đã ở trên thiên đàng với Chúa. Nhưng bây giờ, tôi lại nhìn thấy tất cả đang trong địa ngục và họ đang khóc ra rằng “ lửa nóng quá”!Tại sao họ lại ở đây? Lại cũng có rất nhiều mục sư, những người lớn tuổi, chấp sự và tất cả các tín hữu giáo dân khác. Thiên sứ đáp, "Mục sư Park Yong Gyu, người ta có thể biểu lộ là tín hữu tốt bên ngoài song Đức Chúa Trời nhìn thấy bên trong. Họ không giử ngày nghỉ làm ngày Thánh. Thực tế, họ đã yêu để kiếm tiền vào ngày Chúa Nhật. “Nhưng nếu các ngươi không nghe ta để biệt riêng ngày sa-bát ra thánh, mà trong ngày sa-bát khiêng gánh và vào cửa thành Giê-ru-sa-lem, thì ta sẽ đặt lửa nơi cửa thành, lửa ấy sẽ thiêu hủy cung điện của Giê-ru-sa-lem, không bao giờ tắt.” (Giê-rê-mi 17:27) Nhiều người trong số các chấp sự và những người lớn tuổi đã chỉ trích các bài giảng của các mục sư của họ. “Mà rằng: Đừng đụng đến kẻ chịu xức dầu ta, Chớ làm hại các đấng tiên tri ta. (Thi-thiên 105:15) “Chớ làm như chúng ta làm ngày nay đây, là mỗi người làm tùy ý mình tưởng là phải; vì các ngươi chưa vào nơi an nghỉ, và chưa hưởng lấy cơ nghiệp mà Giê-hô-va Đức Chúa Trời ngươi ban cho ngươi (Phục truyền 12:8-9) Họ không dâng phần mười. “Các ngươi bị rủa sả, vì các ngươi, thảy cả nước, đều ăn trộm ta.” (Malachi 3:9) Họ không cầu nguyện. Họ đã không rao giảng Phúc Âm cho mọi người “ Nhưng nếu kẻ canh giữ thấy gươm đến mà không thổi kèn, đến nỗi dân sự chẳng được răn bảo, và gươm đến mà cất sự sống của người nầy hoặc người kia đi, thì người đó sẽ chết trong sự gian ác mình; song ta sẽ đòi lại máu nó nơi người canh giữ.” (Ê-xê-chi-ên 33:6) Nhiều người trong số những người lớn tuổi và chấp sự đã sách nhiễu thẫm quyền của Mục Sư mình. Họ đã can thiệp vào và bắt bớ mục sư như dân sự đã từng bắt bớ Môi-se.”
Dân số ký 16 “Vả, Cô-rê, con trai của Dít-sê-ha, cháu của Kê-hát, chít của Lê-vi, giục theo mình Đa-than và A-bi-ram, con trai của Ê-li-áp, cùng với Ôn, con trai của Phê-lết, cháu Ru-bên. Các người nầy với hai trăm năm mươi người trong dân Y-sơ-ra-ên, vốn là quan tướng của hội, nghị viên của hội đồng, có danh giá, đều hiệp nhau dấy nghịch cùng Môi-se và A-rôn, mà rằng: Thôi đủ rồi! vì cả hội chúng đều là thánh, và Đức Giê-hô-va ngự ở trong; vậy sao các ngươi tự cao trên hội chúng của Đức Giê-hô-va? Môi-se nghe điều đó, bèn sấp mặt xuống đất, nói cùng Cô-rê và hết thảy kẻ hiệp với người mà rằng: Sáng mai, Đức Giê-hô-va sẽ tỏ cho biết ai thuộc về Ngài và ai là thánh; Ngài sẽ khiến người đó lại gần Ngài, tức khiến người nào mà Ngài đã chọn lấy đến gần Ngài. Hỡi Cô-rê, hãy làm điều nầy: Ngươi và hết thảy kẻ hiệp với ngươi hãy cầm lư hương; sáng mai hãy để lửa ở trong và bỏ hương ở trên trước mặt Đức Giê-hô-va. Người nào mà Đức Giê-hô-va sẽ chọn, ấy là người thánh. Hỡi con cháu Lê-vi, thôi đủ rồi! Môi-se nói cùng Cô-rê rằng: Hỡi con cháu Lê-vi, bây giờ hãy nghe. Về phần các ngươi, Đức Chúa Trời của Y-sơ-ra-ên đã biệt các ngươi riêng ra với hội chúng Y-sơ-ra-ên, và khiến các ngươi đến gần Ngài đặng làm công việc trong đền tạm của Đức Giê-hô-va, đặng chực hầu việc trước mặt hội chúng, việc ấy há là nhỏ mọn sao? Ngài biểu ngươi, hết thảy anh em ngươi với con cháu Lê-vi đến gần Ngài, các ngươi lại còn kiếm chức tế lễ nữa sao? Vì vậy, ngươi và toàn bè đảng của ngươi đều hiệp lại nghịch cùng Đức Giê-hô-va! Vì A-rôn là ai mà các ngươi lằm bằm cùng người? Môi-se sai đòi Đa-than và A-bi-ram, con trai Ê-li-áp; nhưng hai người đáp rằng: Chúng tôi không đi lên đâu. Há là điều nhỏ mọn mà ngươi đã đem chúng ta ra khỏi xứ đượm sữa và mật, đặng làm cho chúng ta chết trong đồng vắng, mà ngươi lại còn muốn lấn lướt trên chúng ta nữa sao? Quả thật, ngươi không có dẫn chúng ta đến trong một xứ đượm sữa và mật đâu, ngươi không cho chúng ta đồng ruộng hay là vườn nho làm sản nghiệp đâu! Ngươi toan khoét mắt của dân nầy ư? Chúng ta không đi lên đâu. Môi-se nổi giận lắm, thưa cùng Đức Giê-hô-va rằng: Xin đừng kể đến của lễ chay chúng nó nữa; tôi không có bắt nơi chúng nó một con lừa nào, và tôi cũng không có làm hại một ai trong bọn chúng nó Đoạn, Môi-se nói cùng Cô-rê rằng: Ngày mai ngươi và toàn bè đảng ngươi với A-rôn hãy ra mắt Đức Giê-hô-va. Mỗi người hãy lấy lư hương mình bỏ hương ở trong, rồi mỗi người dâng lư hương mình trước mặt Đức Giê-hô-va, tức là hai trăm năm mươi cái lư hương. Ngươi và A-rôn, mỗi người cũng phải có lư hương mình. Vậy, mỗi người lấy lư hương mình để lửa vào, bỏ hương trên, rồi đứng tại cửa hội mạc luôn với Môi-se và A-rôn. Cô-rê hiệp cả hội chúng nghịch lại Môi-se và A-rôn tại cửa hội mạc; sự vinh quang của Đức Giê-hô-va hiện ra cùng cả hội chúng. Đoạn, Đức Giê-hô-va phán cùng Môi-se và A-rôn rằng: Hãy tách khỏi giữa hội chúng nầy, thì ta sẽ tiêu diệt nó trong một lát. Hai người bèn sấp mặt xuống mà rằng: Ôi Đức Chúa Trời, là Chúa của thần linh mọi xác thịt! chỉ có một người phạm tội mà Chúa lại nổi giận cùng cả hội chúng sao? Đức Giê-hô-va phán cùng Môi-se rằng: Hãy nói cùng hội chúng mà rằng: Hãy dan ra khỏi chung quanh chỗ ở của Cô-rê, Đa-than, và A-bi-ram. Môi-se đứng dậy, đi lại phía Đa-than và A-bi-ram; các trưởng lão Y-sơ-ra-ên đi theo người. Người nói cùng hội chúng rằng: Bây giờ, hãy dan ra khỏi trại của các người hung ác nầy, và chớ đụng đến vật chi thuộc về họ, e các ngươi sẽ chết vì những tội của họ chăng. Vậy, dân sự dan ra khỏi tứ phía chỗ ở của Cô-rê, Đa-than, và A-bi-ram. Đa-than và A-bi-ram ra đứng tại cửa trại với vợ, con trai và con nít mình. Môi-se bèn nói rằng: Nhờ điều nầy các ngươi sẽ biết rằng Đức Giê-hô-va có sai ta đặng làm các điều nầy, và ta chẳng làm sự chi tự ta. Nếu các kẻ đó chết như mọi người khác chết, nếu họ đồng chịu số phận chung như mọi người, thì Đức Giê-hô-va không có sai ta. Nhưng nếu Đức Giê-hô-va làm một sự thật mới, nếu đất hả miệng ra nuốt họ và mọi món chi thuộc về họ, nếu họ còn đang sống mà xuống âm phủ, thì các ngươi sẽ biết rằng những người nầy có khinh bỉ Đức Giê-hô-va. Vừa khi Môi-se nói dứt các lời nầy, đất ngay dưới chân họ bèn nứt ra; hả miệng nuốt họ, gia quyến và hết thảy phe Cô-rê cùng tài sản của chúng nó. Các người đó còn đang sống và mọi vật chi thuộc về họ đều xuống âm phủ; đất lấp lại và chúng nó bị diệt khỏi hội chúng. Cả Y-sơ-ra-ên ở xung quanh nghe tiếng họ la, đều chạy trốn, vì nói rằng: Chúng ta hãy coi chừng, kẻo đất nuốt chúng ta chăng! Rồi một ngọn lửa từ Đức Giê-hô-va lòe ra thiêu hóa hai trăm năm mươi người đã dâng hương. Đoạn, Đức Giê-hô-va phán cùng Môi-se rằng: Hãy nói với Ê-lê-a-sa, con trai thầy tế lễ A-rôn, biểu lượm các lư hương ra khỏi chỗ lửa cháy, và đổ lửa của các lư hương nơi xa, vì lư hương đã nên thánh Còn những lư hương của các người đã phạm tội cùng sanh mạng mình, người ta phải lấy làm thành những tấm dát mỏng để bọc bàn thờ. Bởi các lư hương đã dâng trước mặt Đức Giê-hô-va đã thành thánh; những tấm dát đó sẽ dùng làm một dấu cho dân Y-sơ-ra-ên. Vậy, Ê-lê-a-sa, thầy tế lễ, lấy những lư hương bằng đồng của các người bị thiêu đã dâng lên, và người ta làm thành những tấm dát mỏng để bọc bàn thờ. Ấy là một kỷ niệm cho dân Y-sơ-ra-ên, để người nào ngoại dòng A-rôn chớ đến gần đặng xông hương trước mặt Đức Giê-hô-va, kẻo e đồng số phận cùng Cô-rê và bè đảng người, theo lời Đức Giê-hô-va đã cậy Môi-se truyền dạy. Ngày mai, cả hội dân Y-sơ-ra-ên lằm bằm cùng Môi-se và A-rôn mà rằng: Hai người đã làm chết dân của Đức Giê-hô-va. Khi hội chúng đang hiệp nhau nghịch cùng Môi-se và A-rôn, thì ngó về hướng hội mạc, xảy thấy trụ mây bao phủ hội mạc, và sự vinh quang của Đức Giê-hô-va hiện ra. Môi-se và A-rôn đến đứng trước hội mạc, Đức Giê-hô-va phán cùng Môi-se rằng: 4Hãy dan ra khỏi giữa hội chúng nầy, thì ta sẽ tiêu diệt nó trong một lát. Nhưng hai người sấp mặt xuống đất, rồi Môi-se nói cùng A-rôn rằng: Hãy cầm lấy lư hương để lửa từ trên bàn thờ vào, bỏ hương lên trên, mau mau đi đến hội chúng và làm lễ chuộc tội cho họ; vì sự thạnh nộ của Đức Giê-hô-va đã nổi lên, và tai vạ đã phát khởi. A-rôn bèn cầm lấy lư hương y như Môi-se đã biểu, chạy đến giữa hội chúng; kìa, tai vạ đã phát khởi giữa dân sự. A-rôn bèn bỏ hương vào, và làm lễ chuộc tội cho dân sự. Người đứng giữa kẻ chết và kẻ sống, thì tai vạ bèn ngừng lại. Có mười bốn ngàn bảy trăm người chết vì tai vạ nầy, trừ ra những kẻ đã bị chết vì cớ Cô-rê. Đoạn, A-rôn trở về cùng Môi-se tại cửa hội mạc, rồi tai vạ ngừng lại.”
Trên giường trước khi chết, họ nghĩ rằng họ đã làm một công việc tốt cho Chúa ! Họ đã không ăn năn về những điều đó. Đây là lý do tại sao họ đã bị ném vào lửa địa ngục. " Sau đó tôi thấy một vị vua và một hoàng tử, là người đã từng bắt bớ các tín hữu tại Hàn Quốc. Vua và hoàng tử đã chặt đầu nhiều tín hữu đầu tiên tại Hàn Quốc. Họ bị nhốt ở trung tâm địa ngục, đó là nơi nóng nhất. Tôi cũng thấy Hitler, Stalin, Mao Trạch Đông, và một mục sư nổi tiếng từ Bắc Triều Tiên bổ nhiệm mục sư Kang, và một anh hùng nổi tiếng của Nhật, và nhiều hơn nữa. Sau đó, chúng tôi đến một nơi vô cùng bí ẩn, quá tối tăm không thấy đường để bước đi? Tôi hét lên, "Những vị thiên sứ ơi! Thiên sứ ơi! tại sao tối quá vậy! Làm thế nào tôi có thể nhìn thấy chi được? " Các thiên sứ vỗ nhẹ vào vai tôi và nói, " Chỉ cần chờ một chút thôi. " Chỉ trong vài phút, tôi đã có thể nhìn thấy vô số những người lõa lồ. Trên cơ thể của tất cả người đó đều có vòi bò khắp nơi. Toàn bộ cơ thể của họ đã hoàn toàn bao phủ bởi những con vòi! Không có một chổ nào trống cả. Những người lõa lồ này nghiến răng cố xua đuổi những con vòi đi ra khỏi họ song không làm được! Tôi hỏi “Những người đó đã làm gì khi họ còn sống trên đất?” “Họ là những người đã hay chỉ trích và quay trở lại đâm nhau. Họ đã không cẩn thận về những gì họ đã nói với nhau. " “Song ta phán cho các ngươi: Hễ ai giận anh em mình thì đáng bị tòa án xử đoán; ai mắng anh em mình rằng: Ra-ca, thì đáng bị tòa công luận xử đoán; ai mắng anh em mình là đồ điên, thì đáng bị lửa địa ngục hành phạt. (Ma-thi-ơ 5:22) Tôi đã nhìn thấy ma quỉ dùng những móc nhọn xuyên thủng vào dạ dày của nhiều người! Tiếng la hét của họ làm tôi không thể chịu đựng nổi. Tôi hỏi người bảo vệ, "Thiên sứ của tôi ơi, những người này đã làm gì khi họ đã sống trên trái đất?” "Những người đó có việc làm, nhà ở, và gia đình nhưng họ đã không dâng hiến cho Chúa. Họ đã không giúp đỡ người nghèo hay Hội Thánh của họ, hoặc giúp vào các linh vụ khác. Họ rất keo kiệt và tham lam. Ngay cả khi họ gặp phải những người nghèo, họ phớt lờ không quan tâm. Họ chỉ chăm sóc cho bản thân và gia đình của họ. Họ cũng mặc quần áo đẹp, lo ăn uống, và đã có một cuộc sống thoải mái. Đây là lý do tại sao dạ dày tham lam của họ đã bị xuyên thủng. "Ai cho người nghèo sẽ không thiếu thốn; Còn ai xây mắt khỏi đi ắt sẽ bị nhiều sự rủa sả.” (Châm ngôn 28:27) Đó là những hình ảnh rất đáng sợ. Sau khi chứng kiến những cảnh như vậy, khi tôi được trở về trái đất, tôi đã cho tất cả tiền bạc và tài sản của mình cho người khác. Sự cứu rỗi không có thể kiếm được bằng tiền hoặc tài sản, nhưng là bởi đức tin.
Địa ngục là một nơi không thể chịu đựng và đau khổ nhất. Đó là sự đau khổ đời đời! Tôi cũng thấy những người mà đầu họ bị cưa bằng một lưỡi cưa rất sắc bén. Tôi hỏi những thiên sứ, “Những người này đã làm gì để xứng đáng chịu sự đau khổ khủng khiếp như vậy?” Thiên sứ trả lời: “Bộ não của họ đã được ban cho bởi Thiên Chúa để suy nghĩ những điều tốt đẹp và có lợi. Nhưng những người này đã nghĩ đến những điều bẩn thỉu. Họ nghĩ đến những điều dâm đãng không mà thôi.” "Song ta phán cho các ngươi biết: Hễ ai ngó đàn bà mà động tình tham muốn, thì trong lòng đã phạm tội tà dâm cùng người rồi.” (Ma-thi-ơ 5:28)
Tiếp theo, tôi nhìn thấy những người bị đâm và bị cắt thành miếng nhỏ? Cảnh tượng thật kinh khủng. Tôi hỏi: “Thế còn những người này? Họ đã làm gì để bị hành hạ như vậy?” Thiên sứ trả lời, “Đây là những người lớn tuổi và chấp sự đã không phục vụ Hội Thánh của họ. Trong thực tế, họ thậm chí không muốn làm việc hoặc phục vụ chi cả!” "Khốn thay cho kẻ chăn vô ích bỏ bầy mình! Gươm sẽ ở trên cánh tay nó, và trên con mắt hữu nó; cánh tay nó sẽ khô cả, và con mắt hữu nó sẽ mù cả.” (Xa-ch-ri 11:17) “Vậy nên ta đã dùng các tiên tri sửa phạt chúng nó; ta đã giết chúng nó bởi lời nói từ miệng ta: những sự phán xét của ta mọc lên như ánh sáng.” (Ô-sê 6:5) Tôi lại thấy những con quỉ hành hạ những người lớn tuổi, chấp sự, và các tín hữu giáo dân khác. Ma quỉ đục một lỗ trong lưỡi và lòn dây thông qua lưỡi họ. Sau đó, chúng dùng dây kéo những người ấy! Tôi lại hỏi “Họ đã làm gì trên trái đất?” Thiên sứ trả lời “Họ đã phạm bốn loại khác nhau của tội lỗi.” -Đầu tiên, họ đã chỉ trích mục sư của họ. Họ đã nói những điều tiêu cực về mục sư của họ. Họ đã trở lại cắn và nhạo báng mục sư của họ." “Cái lưỡi cũng như lửa; ấy là nơi đô hội của tội ác ở giữa các quan thể chúng ta, làm ô uế cả mình, đốt cháy cả đời người, chính mình nó đã bị lửa địa ngục đốt cháy. (Gia-cơ 3:6) “vì bởi lời nói mà ngươi sẽ được xưng là công bình, cũng bởi lời nói mà ngươi sẽ bị phạt.” (Ma-thi-ơ 00:37) Tôi khẩn cầu với những người có hành vi như vậy hãy ăn năn, sám hối! Thiên sứ tiếp tục, -" Thứ hai, họ xúc phạm Hội Thánh bởi lời nói của họ. Họ đã quấy rối tín hữu khác đến mức ngay cả những người trung thành cũng đã bị ảnh hưởng làm họ không đi nhà thờ! -Thậm chí họ đã ngăn chặn niềm tin của nhiều người. Họ đã làm tất cả những gì có thể để ngăn chặn các tín hữu trung thành không muốn làm công việc của Chúa. Những kẻ ác ấy đã gây cho nhiều tín hữu vấp ngã.
-Cuối cùng, có những người vợ (hay chồng) sau khi uống rượu đã lạm dụng các người trong gia đình họ! ” Tôi đã nhìn thấy ma quỉ xuyên thủng những người đàn ông và phụ nữ trong dạ dày của họ với một móng sắc nhọn rất lớn. Tôi hỏi “ Họ đã làm gì? ” Thiên sứ trả lời, “Đây là những người đàn ông và phụ nữ đã sống với nhau nhưng không kết hôn. Họ đã phạm tội phá thai khi họ có thai song không hề hối hận.” Tôi nhìn thấy một nhóm người. Ma quỉ đã cắt đôi môi của họ ra nhiều mãnh mỏng như cắt thịt hoặc cắt rau. Tôi hỏi, “Tại sao có những người bị hành hạ trong cách như vậy?” Thiên sứ nói, “Đây là con trai, con gái, đã cãi lại lời cha mẹ ruột mình! Họ chỉ cần nói, 'con xin lỗi' thay vì làm cho mọi thứ tồi tệ hơn. Nhiều người trong số họ đã sử dụng ngôn ngữ lăng mạ. Họ đã tấn công cha mẹ của họ với những lời khắc nghiệt. Họ đã phản loạn. Đây là lý do tại sao đôi môi của họ đang bị thái lát.
" Anh em yêu quý, tất cả chúng ta sẽ chết một ngày nào đó, nhưng chúng ta không biết khi nào sự chết sẽ đến. Hãy chuẩn bị sẵn sàng ra đi. Hãy chuẩn bị để lên thiên đàng. Xin vui lòng tha thứ cho nhau luôn. Ăn năn và ăn năn, và làm điều đó suốt cả ngày nếu bạn có quá nhiều vi phạm. Anh em yêu quý của tôi, xin đừng bỏ qua hay xem thường những lời làm chứng này. Tôi là một Mục Sư hệ phái Trưỡng Lão! Tôi đã từng bảo thủ bỏ qua những điều như vậy khi ai đó làm chứng cho tôi. Nhưng bây giờ, tôi đã chứng kiến và làm chứng cho bạn những gì tôi thật sự đã thấy. Xin đừng ngần ngại để sống một đời sống thánh thiện. Xin vui lòng tránh sự đau khổ vì bị phán xét như thế. Được cứu! Không sống trong xác thịt nhưng làm theo Lời Chúa. Xin cầu nguyện cho những người không biết Chúa Giê-su. Hãy sốt sắng rao giảng Tin Lành và đơm hoa kết trái. Xin nhớ cầu nguyện vào mỗi buổi sáng sớm và giữ ngày nghỉ làm nên ngày Thánh. Xin dâng phần mười cho Chúa đúng cách. Hãy tích lũy phần thưởng của bạn ở trên thiên đàng chớ không để dành trên đất này. Tôi cầu nguyện và chúc lành cho các bạn trong danh Chúa Giê-su Christ. Amen