Cô nàng Đức Tin và anh chàng Việc Làm

Đức tin đồng công với việc làm, và nhờ việc làm mà đức tin trở nên trọn vẹn. (Gia-cơ 2:22)
Bạn có đức tin. Làm sao biết bạn là người có đức tin trong khi đức tin chỉ ở trong tâm trí, trong tấm lòng? Chắc chắn cần căn cứ vào những việc bạn làm để chứng minh rằng bạn là người có đức tin. Đức tin phải được thể hiện bằng hành động cụ thể thì mới trở nên trọn vẹn. Đức tin và việc làm phải đi đôi với nhau và không thể tách rời nhau.
Cô Đức Tin hách dịch nói với anh Việc Làm: “Tôi chẳng cần anh, tôi nghĩ tôi tin, như vậy là đủ rồi!” Anh Việc Làm vai u thịt bắp cũng chẳng vừa, anh ta trả lời rằng: “Chẳng cần cô, tôi vẫn làm khối việc đó thôi.” Thế là mạnh ai nấy lo phần của mình.
Người ta tìm mãi mà chẳng thấy bóng dáng cô Đức Tin đâu cả. Chỉ nghe tiếng nói của cô vang vang đâu đó, nhưng không thấy hình hài của cô gì cả. Chán nản và bực bội vì chỉ nghe ‘đức tin, đức tin’ mà không nhìn thấy nên người ta kết luận cô Đức Tin không có thật, cô ta chỉ là ảo mà thôi.
Còn anh Việc Làm thì rất ồn ào và mạnh bạo. Người ta nhận ra anh rất dễ dàng nhưng lại rất sợ anh ta, vì anh làm nhiều quá, việc gì cũng làm, chẳng phân biệt phải trái, đúng sai, cứ cắm đầu cắm cổ phô trương cơ bắp. Người ta nói anh Việc Làm chỉ là cái rô-bốt vô hồn.
Rồi cô Đức Tin nhận ra mình không thể sống cô đơn, cần phải có anh Việc Làm. Còn anh Việc Làm cũng thấy mình hoạt động chẳng có ý nghĩa gì nếu thiếu cô Đức Tin. Thế là hai người phối hợp với nhau, sánh bước bên nhau ở mọi nơi, chẳng bao giờ tách rời nhau nữa. Hễ nhìn thấy anh Việc Làm là đương nhiên thiên hạ nhìn thấy cô Đức Tin, người ta hiểu việc làm của anh khởi nguồn từ đâu và nhằm mục đích gì. Ai nấy đều khen ngợi sự phối hợp của cặp này.