Bài 19. HÀNH TRÌNH ĐẾN BIỂN ĐỎ

1. Được sung túc sau những hoạn nạn: 
Xuất 11:1-3. Chúa đã báo trước cho Môi-se về việc dân Y-sơ-ra-ên sẽ được tự do và hưởng sự sung túc: “Chúa Hằng Hữu bảo Mai-sen: " Ta sẽ giáng một tai họa cuối cùng trên Pha-ra-ôn và trên đất nước Ai Cập, rồi Pha-ra-ôn sẽ cho dân Y-sơ-ra-ên ra đi; thực ra, không phải cho ra đi, mà sẽ đuổi đi gấp. Con dặn bảo dân chúng, cả nam lẫn nữ, đều nhớ xin những người láng giềng Ai Cập các vật phẩm và nữ trang bằng vàng và bằng bạc." Chúa Hằng Hữu làm cho người Ai Cập có cảm tình với người Y-sơ-ra-ên; còn Môi-se được quốc dân và quần thần Ai Cập xem là một vĩ nhân.” Xuất 11:1-3

Xuất 12:35-36 cho thấy việc Chúa báo trước đã ứng nghiệm: “Họ cũng làm theo lời Môi-se dặn bảo, xin người Ai Cập các món nữ trang vàng và bạc cùng áo xống. Chúa Hằng Hữu làm cho người Ai Cập rộng lòng, cho người Y-sơ-ra-ên những gì họ xin. Thế là lần này người Ai Cập bị người Y-sơ-ra-ên bóc lột.” (BD hiện đại).

Người dân Y-sơ-ra-ên không gạt gẫm người Ai-Cập chút nào trong việc này, họ không hề hứa hẹn với người Ai-Cập rằng sẽ trả lại những tư trang. Thế thì tại sao người Ai-Cập vui lòng cho dân Y-sơ-ra-ên những tư trang quý giá này? Có hai lý do:

· Thứ nhất: Chúa khiến cho lòng người dân Ai-Cập rộng rãi đối với dân Y-sơ-ra-ên.

· Thứ hai: người Ai-Cập mong mỏi dân Y-sơ-ra-ên đi khỏi càng nhanh càng tốt bởi vì họ quá sợ phải chịu thêm những sự đoán phạt của Đức Chúa Trời. Vì thế, họ sẳn sàng làm theo bất cứ điều gì dân Y-sơ-ra-ên yêu cầu. “Dân Ai-cập hối thúc người Y-sơ-ra-ên phải cấp tốc ra khỏi nước họ, vì nói rằng: “Nếu các ngươi không đi, chúng tôi sẽ chết hết!” Xuất 12:33

Đây là sự ứng nghiệm lời hứa của Chúa cho Áp-ra-ham trong Sáng 15:14 “Nhưng Ta sẽ trừng phạt quốc gia mà dòng dõi con phục dịch. Sau đó, dòng dõi con sẽ thoát ra và đem theo rất nhiều của cải.” Thi thiên 105:37 cũng nhớ lại biến cố này “Bấy giờ Ngài dẫn dân Ngài ra đi với đầy vàng lẫn bạc; Không một ai trong các chi tộc yếu đuối.” 

Một trong những nguyên tắc của Đức Chúa Trời đó là Ngài làm cho chúng ta giàu có sau những hoạn nạn lâu dài và khó khăn. Chúng ta có thể nói, những gì mà dân Ai-Cập đã cướp lấy của dân Y-sơ-ra-ên trong 400 năm qua, bây giờ họ phải trả lại. Và đây là luật công bình của Đức Chúa Trời. Điều này cũng mang đến cho chúng ta một sự dạy dỗ quý báu: những gì Satan đã cướp lấy của chúng ta, nó phải trả lại! 

Thi thiên 66:10-12 nói: “Vì, lạy Đức Chúa Trời, Ngài đã thử chúng tôi, Ngài đã luyện chúng tôi như luyện bạc. Ngài đã đem chúng tôi vào bẫy lưới, Chất gánh nặng trên lưng chúng tôi. Ngài để người ta cỡi trên đầu chúng tôi, Chúng tôi phải băng qua lửa, qua nước. Nhưng Ngài đã đem chúng tôi đến chỗ thịnh vượng.”



2.     Từ Ram-se đến Su-cốt:
Phần thứ nhất hành trình của dân Y-sơ-ra-ên là từ Ram-se đến Su-cốt. “Dân Y-sơ-ra-ên đi từ Ram-se đến đóng trại tại Su-cốt.” Dân 33:5
Xuất 12:37 “Dân Y-sơ-ra-ên ra đi, từ Ram-se hướng đến Su-cốt; tổng số độ 600.000, không kể đàn bà và trẻ con; tất cả đều đi bộ.”
Tổng số dân ra khỏi Ai-Cập: khoảng từ 2 triệu. Phương tiện di chuyển: đi bộ.

3.     Dân tạp:
“Cũng có nhiều người ngoại tộc cùng đi với họ. Họ dẫn theo vô số súc vật.” Xuất 12:38
Đây là vấn đề nghiêm trọng, một số người thuộc dân tộc Ai-Cập, một số thuộc các dân tộc khác đang sống tại Ai-Cập, họ cũng rời Ai-Cập cùng đi với dân Y-sơ-ra-ên. Đám dân tạp này gây ra nhiều nan đề và chia rẽ giữa vòng dân Y-sơ-ra-ên bởi vì họ không phải là những người tin Chúa thật sự. Chính “Dân tạp” này đã khiến cho dân Y-sơ-ra-ên phạm tội cùng Đức Chúa Trời “Bọn dân tạp ở trong dân Y-sơ-ra-ên sanh lòng tham muốn, đến đỗi dân Y-sơ-ra-ên lại khóc nữa mà rằng: Ai sẽ cho chúng tôi ăn thịt?” Dân số ký 11:4
“Dân tạp” không biết Chúa, họ cũng không có kinh nghiệm trong tình yêu của Ngài. Chính dân tạp này đã xui giục những người biết Chúa loạn nghịch với Ngài. Xin Chúa giúp chúng ta những Cơ đốc nhân đầy dẫy Thánh linh và năng quyền của Ngài sẽ có tầm ảnh hưởng mạnh mẽ trên người khác. Ngược lại, đừng để người khác ảnh hưởng, xui giục chúng ta lầm bầm, khóc lóc, nổi loạn cùng Đức Chúa Trời.
Chúng ta có thể so sánh điều này với Dụ ngôn thả lưới. Chúa phán trong Ma thi ơ 13:47-48 “Nước thiên đàng cũng giống như một tay lưới thả xuống biển, bắt đủ mọi thứ cá. Khi lưới được đầy rồi, thì người đánh cá kéo lên bờ; đoạn, ngồi mà chọn giống tốt để riêng ra, đem bỏ vào rổ, còn giống xấu thì ném đi.”  Khi phấn hưng xảy đến, đủ mọi hạng người, xấu có tốt có, gia nhập vào hội thánh. Đó là lý do vì sao chúng ta phải cẩn trọng với dân tạp này.

4.     Hài cốt của Giô-sép:
“Môi-se đem theo mình hài cốt của Giô-sép vì Giô-sép có bảo các con của Y-sơ-ra-ên thề, và nói rằng: “Chắc chắn Đức Chúa Trời sẽ đến cứu giúp các anh, và lúc đó các anh phải đem hài cốt của tôi theo khi đi ra khỏi xứ này.” Xuất 13:19
Sáng 50:24-25 “Giô-sép bày tỏ cho các anh em: “Tôi sắp qua đời, nhưng chắc chắn Đức Chúa Trời sẽ đến cứu giúp các anh em và đưa các anh em ra khỏi xứ này để quay về xứ mà Ngài đã thề ban cho Áp-ra-ham, Y-sác và Gia-cốp.” Giô-sép bảo các con trai Y-sơ-ra-ên thề rằng: “Chắc chắn Đức Chúa Trời sẽ đến cứu giúp anh em; lúc ấy anh em phải dời hài cốt tôi ra khỏi nơi này.”
Từ hàng trăm năm trước, Giô-sép đã bắt dân Y-sơ-ra-ên hứa là phải đem hài cốt của ông theo họ đến xứ hứa khi họ rời khỏi Ai-Cập. Giô-sép là một người có khải tượng tiên tri ngoại hạng. Hê-bơ-rơ 11:22 cho biết “Bởi đức tin, Giô-sép nói trước về việc con cháu Y-sơ-ra-ên sẽ xuất hành và ra chỉ thị về hài cốt mình lúc sắp lâm chung.”  Dù Giô-sép chết trước thời kỳ ứng nghiệm lời hứa của Chúa về xứ hứa, Giô-sép bước vào lời hứa bởi đức tin. Tại đây, dạy cho chúng ta một chân lý quan trọng: Bởi khải tượng và đức tin chúng ta có thể thấy trước và chiếm hữu các phước lành của thế hệ tương lai.

5.     Từ Su-cốt đến Ê-tam:
“Vả, chúng đi khỏi Su-cốt, đóng trại tại Ê-tam, ở cuối đầu đồng vắng. Đức Giê-hô-va đi trước dân sự, ban ngày ở trong một trụ mây, để dẫn đường đi; ban đêm trong một trụ lửa, để soi sáng cho chúng, hầu cho được đi luôn ngày và đêm. Ban ngày trụ mây chẳng bao giờ cách xa dân sự, trụ lửa ban đêm cũng vậy.”        Xuất 13:20-22
Phần thứ hai của hành trình dân Y-sơ-ra-ên từ Su-cốt đến Ê-tam.
Khi đã cứu dân Y-sơ-ra-ên ra khỏi xứ Ai-Cập, thì Đức Chúa Trời lại tiếp tục dẫn dắt họ, Ngài dẫn đường cho họ đi bằng trụ mây và trụ lửa trong suốt ban ngày lẫn cả ban đêm. Một điều đặc biệt, trụ mây và trụ lửa không bao giờ lìa khỏi dân Y-sơ-ra-ên. Ngày nay Thánh Linh của Chúa hằng ngày dẫn dắt cuộc đời của chúng ta và Ngài không bao giờ lìa khỏi chúng ta một phút giây nào trong cuộc đời mình. Trụ mây ban ngày vừa dẫn đường cho dân Y-sơ-ra-ên, vừa bảo vệ họ khỏi những cơn nắng cháy da trong sa mạc. Trụ lửa ban đêm vừa soi đường vừa hướng dẫn, đồng thời cũng vừa bảo vệ dân Y-sơ-ra-ên khỏi những thú dữ trong sa mạc. Thánh Linh của Chúa không những dẫn dắt cuộc đời chúng ta theo Ngài mà còn bảo vệ chúng ta nữa, thật cảm tạ ơn Chúa.

6.     Từ Ê-Tam đến Phi-ha-hi-rốt:
“Hãy truyền cho dân Y-sơ-ra-ên trở lại đóng trại tại trước Phi-Ha-hi-rốt, ngang Ba-anh-Sê-phôn, giữa khoảng Mít-đôn và biển. Các ngươi hãy đóng trại đối diện nơi nầy, gần biển.”  Xuất 14:2
Phần thứ ba trong hành trình của dân Y-sơ-ra-ên từ Ê-tam đến Phi-ha-hi-rốt. Đây là nơi gần Mít-đôn và Ba-anh Sê-phôn. “Ba-anh” nghĩa là Chúa. “Sê-phôn” đến từ gốc nghĩa Hê bơ rơ nghĩa là “che giấu” hay “đen tối”. Vì vậy, một trong những nghĩa của Ba-anh Sê-phôn là Chúa của bóng tối. Chúa đem dân Y-sơ-ra-ên đến một nơi đen tối để ban cho họ sự đắc thắng vẻ vang là tiêu diệt kẻ thù của họ. Chính Đức Chúa Trời là Đấng đã dẫn họ đến đó và chính Ngài cũng thường dẫn chúng ta vào thời kỳ đen tối, để rồi tại đó Ngài giải cứu cuộc đời của chúng ta và ban cho chúng ta sự đắc thắng vẻ vang.
Ê-sai 50:10 nói về các tôi tớ Chúa sống trong ý muốn Chúa mà lại ở trong cảnh đen tối: “Ai trong vòng các ngươi kính sợ Chúa, Nghe theo tiếng của tôi tớ Ngài? Dù bước đi trong tối tăm Và không có ánh sáng Nhưng tin cậy nơi danh Chúa Và nương cậy nơi Đức Chúa Trời mình?”