Trong Hội thánh chúng tôi nhóm lại, có một người tên John, ông quả là người yêu mến Chúa trọn cuộc đời mình. Ông John thường nói với mọi người, "Đức Chúa Trời rất tốt lành." Ông cứ nhắc đi nhắc lại điều này, bất cứ lúc nào và bất cứ ở nơi đâu.
Khi ông lập gia đình, ông nói, "Đức Chúa Trời thật tốt lành."
Rồi khi John bị mất việc làm, ông cũng nói, "Đức Chúa Trời rất tốt lành."
Và cả khi cha của ông mất, ông cũng vẫn nói, "Chúa là tốt lành lắm thay."
Khi ông lập gia đình, ông nói, "Đức Chúa Trời thật tốt lành."
Rồi khi John bị mất việc làm, ông cũng nói, "Đức Chúa Trời rất tốt lành."
Và cả khi cha của ông mất, ông cũng vẫn nói, "Chúa là tốt lành lắm thay."
Vậy chắc các bạn đã hiểu vấn đề ở đây, rằng bất cứ chuyện gì John làm, bất cứ việc gì xảy ra cho ông, chúng tôi đều luôn luôn nghe ông nói, "Đức Chúa Trời tốt lành."
Cách đây vài tháng, ông John đi khám bệnh và được chẩn đoán là ông bị ung thư. Căn bệnh lan nhanh trong cơ thể ông, và bác sĩ bảo ông chỉ còn sống được vài tuần nữa mà thôi. Ngay cả khi nằm trên giường bệnh chờ chết, mọi người trong bệnh viện vẫn nghe ông lặp đi lặp lại cái câu cửa miệng của mình, "Đức Chúa Trời thật tốt lành."
Ông mục sư Charles - chủ tọa của Hội thánh chúng tôi và ông John là bạn thân của nhau. Mục sư Charles đến bệnh viện thăm ông John mỗi ngày. Và cứ mỗi tối, trước khi mục sư Charles ra về, ông John nói với ông rằng, "Chúa thật tốt lành."
Cuối cùng, sau nhiều tuần lễ phải chứng kiến sự đau đớn của người bạn thân yêu khi ông chiến đấu với căn bệnh hiểm nghèo này, mục sư Charles không thể chịu đựng được thêm nữa. Ông hỏi John, "John này, ông là bạn thân của tôi, và tôi rất thương ông. Tôi cũng yêu mến Chúa nhiều như chính ông yêu mến Ngài vậy. Và tôi đã nghe ông nói "Đức Chúa Trời tốt lành" suốt cả cuộc đời ông. Qua những ngày tháng tươi đẹp, tôi có thể hiểu ông nói Chúa tốt lành như thế nào. Hoặc ngay cả khi trải qua những ngày tháng khó khăn, tôi cũng vẫn hiểu Chúa tốt lành vì đã giúp ông vượt qua những hoàn cảnh đó. Nhưng bây giờ, ngay lúc này, ông đang nằm trên giường bệnh chờ chết, sao ông vẫn tỏ ra lạc quan quá vậy? Làm sao mà ông có thể nói "Đức Chúa Trời thật tốt lành" mỗi ngày, khi ông biết rằng Ngài đang để cho ông phải chết?"
Ông John chỉ nhìn ông bạn mục sư của mình và mỉm cười.
"Bạn thân mến, chẳng lẽ ông không thấy tất cả những lúc tôi nói rằng Đức Chúa Trời tốt lành, chính là một cách đơn giản để tôi có thể tôn vinh Danh Chúa sao? Hãy nhìn phần thưởng của tôi cho sự trung tín với Chúa, tôi đang đi đến sự chết. Ông bảo "Đức Chúa Trời để cho tôi phải chết", cứ như đó là điều tồi tệ cho tôi vậy. Charles ơi, chẳng lẽ ông quên mất đó chính là cái đích mà chúng ta hướng đến không? Mục đích cuộc đời chúng ta là gì? Có phải để sống một cuộc đời cho Chúa, và rồi một ngày nào đó, sẽ được gặp mặt Chúa trên thiên đàng chăng? Hãy xem, ĐỨC CHÚA TRỜI THẬT QUÁ TỐT LÀNH! Cuối cùng, Ngài đã gọi tôi về nhà Ngài, và vài giờ nữa thôi, tôi sẽ ở với Chúa. Tôi không thể tưởng tượng được điều gì tốt đẹp, hạnh phúc hơn nữa."
Cách đây vài tháng, ông John đi khám bệnh và được chẩn đoán là ông bị ung thư. Căn bệnh lan nhanh trong cơ thể ông, và bác sĩ bảo ông chỉ còn sống được vài tuần nữa mà thôi. Ngay cả khi nằm trên giường bệnh chờ chết, mọi người trong bệnh viện vẫn nghe ông lặp đi lặp lại cái câu cửa miệng của mình, "Đức Chúa Trời thật tốt lành."
Ông mục sư Charles - chủ tọa của Hội thánh chúng tôi và ông John là bạn thân của nhau. Mục sư Charles đến bệnh viện thăm ông John mỗi ngày. Và cứ mỗi tối, trước khi mục sư Charles ra về, ông John nói với ông rằng, "Chúa thật tốt lành."
Cuối cùng, sau nhiều tuần lễ phải chứng kiến sự đau đớn của người bạn thân yêu khi ông chiến đấu với căn bệnh hiểm nghèo này, mục sư Charles không thể chịu đựng được thêm nữa. Ông hỏi John, "John này, ông là bạn thân của tôi, và tôi rất thương ông. Tôi cũng yêu mến Chúa nhiều như chính ông yêu mến Ngài vậy. Và tôi đã nghe ông nói "Đức Chúa Trời tốt lành" suốt cả cuộc đời ông. Qua những ngày tháng tươi đẹp, tôi có thể hiểu ông nói Chúa tốt lành như thế nào. Hoặc ngay cả khi trải qua những ngày tháng khó khăn, tôi cũng vẫn hiểu Chúa tốt lành vì đã giúp ông vượt qua những hoàn cảnh đó. Nhưng bây giờ, ngay lúc này, ông đang nằm trên giường bệnh chờ chết, sao ông vẫn tỏ ra lạc quan quá vậy? Làm sao mà ông có thể nói "Đức Chúa Trời thật tốt lành" mỗi ngày, khi ông biết rằng Ngài đang để cho ông phải chết?"
Ông John chỉ nhìn ông bạn mục sư của mình và mỉm cười.
"Bạn thân mến, chẳng lẽ ông không thấy tất cả những lúc tôi nói rằng Đức Chúa Trời tốt lành, chính là một cách đơn giản để tôi có thể tôn vinh Danh Chúa sao? Hãy nhìn phần thưởng của tôi cho sự trung tín với Chúa, tôi đang đi đến sự chết. Ông bảo "Đức Chúa Trời để cho tôi phải chết", cứ như đó là điều tồi tệ cho tôi vậy. Charles ơi, chẳng lẽ ông quên mất đó chính là cái đích mà chúng ta hướng đến không? Mục đích cuộc đời chúng ta là gì? Có phải để sống một cuộc đời cho Chúa, và rồi một ngày nào đó, sẽ được gặp mặt Chúa trên thiên đàng chăng? Hãy xem, ĐỨC CHÚA TRỜI THẬT QUÁ TỐT LÀNH! Cuối cùng, Ngài đã gọi tôi về nhà Ngài, và vài giờ nữa thôi, tôi sẽ ở với Chúa. Tôi không thể tưởng tượng được điều gì tốt đẹp, hạnh phúc hơn nữa."
Ông John đã qua đời vào tối hôm đó trong giấc ngủ. Trong tang lễ của ông John, mục sư Charles đứng lên và chỉ nói hai điều, "Tôi sẽ luôn nhớ người bạn thân yêu của mình, nhưng tôi biết rằng rồi một ngày gần đây, tôi sẽ lại được gặp ông, và ĐỨC CHÚA TRỜI THẬT TỐT LÀNH THAY!"
**************
Không thể phủ nhận rằng mỗi ngày chúng ta vẫn luôn cảm tạ Chúa và tôn vinh danh Ngài. Nhưng có thể những lời cảm tạ và ngợi khen được thốt ra phần nhiều là trong những lúc ta được Chúa ban phước, được giải cứu, được bình an, hay khi được hanh thông thuận tiện... Nhưng trong nghịch cảnh, đau thương, khó khăn, có lẽ lời tạ ơn hay tôn vinh Chúa thật hạn chế, hiếm hoi. Hãy học hỏi để biết tôn vinh Chúa về mọi điều xảy đến trong cuộc đời chúng ta, vì biết rằng mọi việc xảy đến cho cuộc đời mình đều nằm trong chương trình tốt đẹp của Chúa, và phần thưởng cuối cùng nơi thiên đàng là lớn lắm...
**************
Không thể phủ nhận rằng mỗi ngày chúng ta vẫn luôn cảm tạ Chúa và tôn vinh danh Ngài. Nhưng có thể những lời cảm tạ và ngợi khen được thốt ra phần nhiều là trong những lúc ta được Chúa ban phước, được giải cứu, được bình an, hay khi được hanh thông thuận tiện... Nhưng trong nghịch cảnh, đau thương, khó khăn, có lẽ lời tạ ơn hay tôn vinh Chúa thật hạn chế, hiếm hoi. Hãy học hỏi để biết tôn vinh Chúa về mọi điều xảy đến trong cuộc đời chúng ta, vì biết rằng mọi việc xảy đến cho cuộc đời mình đều nằm trong chương trình tốt đẹp của Chúa, và phần thưởng cuối cùng nơi thiên đàng là lớn lắm...
Sưu tầm