“Nầy, tất cả các ngươi là kẻ đốt lửa và thắp đuốc, hãy đi giữa ngọn lửa và đuốc mình đã đốt! Đây là điều tay Ta đã làm cho các ngươi: Các ngươi sẽ nằm xuống trong đau khổ!” Ê-sai 50:11
Chúng ta đã được học về hành trình của dân Y-sơ-ra-ên bắt đầu từ Ram se đi đến Su cốt. Từ Su cốt đến Ê tam. Tại Ê tam Đức Chúa Trời đã truyền cho dân Y-sơ-ra-ên quay lại, đóng trại tại ngay bờ biển Phi-ha-hi-rốt, đối diện với Ba-anh Sê-phôn là nơi được mệnh danh là “Chúa của sự tối tăm”.
Tại đây, Chúa muốn đem dân Y-sơ-ra-ên đến một kinh nghiệm đen tối để ban cho họ sự đắc thắng vẻ vang là tiêu diệt kẻ thù nghịch của họ.
“Đức Giê-hô-va phán với Môi-se: “Hãy truyền cho dân Y-sơ-ra-ên quay lại đóng trại trước Phi Ha-hi-rốt, giữa Mít-đôn và biển, đối diện Ba-anh Sê-phôn. Các con hãy đóng trại ngang đó, trên bờ biển. Vì Pha-ra-ôn sẽ nói về dân Y-sơ-ra-ên rằng: ‘Dân đó đang luẩn quẩn trong xứ; hoang mạc đã vây kín chúng rồi.’ Ta sẽ làm cho Pha-ra-ôn cứng lòng, và sẽ đuổi theo dân đó. Nhưng Ta sẽ được tôn vinh vì Pha-ra-ôn và cả quân đội của vua ấy; người Ai Cập sẽ biết Ta là Đức Giê-hô-va.” Dân Y-sơ-ra-ên đã làm đúng như vậy.”Xuất 14:1-4
Pha-ra-ôn và người dân Ai-cập nhận ra rằng khi họ để cho người dân Y-sơ-ra-ên trốn thoát thì sẽ có sự đe dọa lớn đến toàn bộ nền kinh tế của Ai-cập. Vì thế điều hợp lý cần phải làm là đuổi theo dân Y-sơ-ra-ên và bắt họ trở về.
Bây giờ, chúng ta được cho thấy một lý do khác vì sao Chúa đã chọn con đường này cho dân Y-sơ-ra-ên mà không chọn con đường khác: những lời thuật lại về dân Y-sơ-ra-ên khi ra khỏi Ai-cập sẽ khiến cho Pha-ra-ôn tin rằng dân Y-sơ-ra-ên đang lang thang, bị lạc đường trong đồng vắng. Vì vậy, họ sẽ là miếng mồi ngon cho quân đội ông ta nếu Pha ra ôn đuổi theo và bắt lại. Đức Chúa Trời đã thấy trước lòng tham lam của Pha ra ôn và dân Ai-cập nên Ngài đã chọn con đường này để giải cứu cho dân Y-sơ-ra-ên nhưng cũng chính con đường này sẽ trở thành cái bẫy cho Pha ra ôn và dân Ai-cập.
“Khi vua Ai Cập được báo tin rằng dân Hê-bơ-rơ đã trốn đi rồi, lòng Pha-ra-ôn và quần thần đối với dân đó liền thay đổi, họ nói: “Chúng ta đã làm gì vậy, tha cho dân Y-sơ-ra-ên đi để chúng không còn phục dịch chúng ta nữa sao?” Pha-ra-ôn chuẩn bị chiến xa và dẫn quân đi. Vua đem sáu trăm chiến xa tốt nhất và tất cả các chiến xa khác trong Ai Cập; trên mỗi xe đều có các sĩ quan chỉ huy. Đức Giê-hô-va làm cho Pha-ra-ôn, vua Ai Cập, cứng lòng và đuổi theo dân Y-sơ-ra-ên, trong khi dân nầy cứ hiên ngang ra đi (dưới sự bảo vệ của Đức Giê Hô va). Xuất 14:5-8
Bây giờ Pha ra ôn đã huy động toàn bộ lực lượng quân đội Ai-cập để rượt đuổi theo dân Y-sơ-ra-ên. Điều này cho chúng ta một lẽ thật quý báo: khi một người đã được cứu khỏi quyền lực của sự tối tăm và tội lỗi, ma quỷ không bao giờ chịu khoanh tay đứng nhìn, chấp nhận người ấy bước đi với Chúa. Trái lại, nó sẽ huy động toàn bộ lực lượng để tấn công, bắt người ấy trở về làm nô lệ cho nó. Nhưng hãy nhớ, Chúa không bao giờ bỏ dân Y-sơ-ra-ên đi một mình. Lúc nào cũng có trụ mây và trụ lửa theo sát họ. Đức Chúa Trời luôn hướng dẫn và bảo vệ chúng ta là dân sự của Ngài.
Khi dân Y-sơ-ra-ên vẫn còn hướng mặt về phía trụ mây và trụ lửa để bước đi theo Chúa thì họ vẫn bước đi bằng đức tin cách hiên ngang và không có kẻ thù nào có thể gây hại được họ. Nhưng khi họ rời mắt khỏi Chúa, quay lại nhìn phía sau, họ không còn nhìn thấy trụ mây và trụ lửa nữa, mà chỉ thấy quân đội Pha ra ôn và dân Ai-cập đang săn đuổi theo. Họ trở nên kinh hãi và hoảng hốt. “Khi Pha-ra-ôn đến gần, dân Y-sơ-ra-ên nhìn lên thấy quân Ai Cập đang đuổi theo. Họ vô cùng kinh hãi, kêu van Đức Giê-hô-va.” Xuất 14:10
Sự sợ hãi đã cướp lấy đức tin của dân Y-sơ-ra-ên: những công việc lớn lao đầy quyền năng mà Đức Chúa Trời đã làm tại Ai-cập đã bị xóa khỏi tâm trí của dân Y-sơ-ra-ên. Chúng ta ngày hôm nay sẽ thất bại trong bước đường theo Chúa nếu chúng ta chỉ nhìn thấy nghịch cảnh, khó khăn mà không chịu chăm chú nhìn theo sự hướng dẫn của Chúa trên đời sống của mình.
“Họ nói với Môi-se: “Ở Ai Cập không đủ mồ chôn hay sao mà ông đem chúng tôi vào chết trong hoang mạc nầy? Ông đưa chúng tôi ra khỏi Ai Cập để làm gì chứ? Chẳng phải chúng tôi đã nói với ông tại Ai Cập rằng: “Mặc kệ chúng tôi, cứ để chúng tôi phục dịch dân Ai Cập” đó sao? Vì thà phục dịch họ còn hơn phải chết trong hoang mạc!” Xuất 14: 11-12
Đây là cách cư xử đáng buồn của dân Y-sơ-ra-ên trong hành trình đi về đất hứa, khi mọi việc tiến triển tốt thì họ vâng theo lời của Chúa và Môi se. Nhưng khi gặp hoàn cảnh khó khăn hoặc thiếu thốn họ liền phàn nàn với Môi se, với Chúa và đòi trở về xứ Ai-cập.
Phao lô nói đến nan đề này trong đời sống của các tín hữu ở Cô-rinh-tô. Ông nói trong II Côr 11:20 “Nếu bị người ta bắt làm nô lệ, bóc lột, cướp đoạt, khinh dể, vả vào mặt, anh em cũng chịu.” Một sự thật đáng buồn của nhiều Cơ đốc nhân ngày hôm nay là thích sống nô lệ vào tội lỗi mà không muốn được giải thoát khỏi điều đó.
Trong lúc sợ hãi và hoảng hốt, dân Y-sơ-ra-ên muốn quay trở lại Ai-cập. Họ đã đưa ra quyết định lúc đang ở trong bóng tối, tuyệt vọng, khó khăn và mọi thứ đều rối bời. Đừng bao giờ đưa ra một quyết định quan trọng nào khi bạn đang nàn lòng hay thất vọng. Điều này đúng không chỉ trong lúc ở trong bóng tối do Chúa sắp đặt mà còn trong những lúc yếu đuối, sa sút đức tin nữa. Hãy nhớ, vì lợi ích của dân Y-sơ-ra-ên nên Ngài đã đưa họ vào bóng tối và Ngài cũng sẽ làm như vậy đối với chúng ta. Vì vậy, đừng bao giờ tự tìm đèn đốt đuốc thay vì chờ đợi Chúa.
Nhiều người sa ngã trong những lúc rơi vào hoàn cảnh đen tối. “Nầy, tất cả các ngươi là kẻ đốt lửa và thắp đuốc, hãy đi giữa ngọn lửa và đuốc mình đã đốt! Đây là điều tay Ta đã làm cho các ngươi: Các ngươi sẽ nằm xuống trong đau khổ!” Esai 50:11
Nhiều người sa ngã và lập gia đình trong tình trạng sa ngã của họ. Thường thì người ta lấy không đúng đối tượng khi họ sa ngã. Thật cần thiết khi phải chờ đợi Chúa và tin cậy nơi Ngài để giúp chúng ta vượt qua những lúc đen tối, vì Ngài không hề bỏ chúng ta một mình mà luôn đem chúng ta qua hầm tối để bước vào ánh sáng vinh diệu hơn. Vì vậy, hãy chờ đợi Chúa và đừng cố gắng tự đốt đuốc trong lúc đen tối.